Chương 685: Lễ vật của Hoàng thượng
Cố Vân Đông liếc thấy hắn, ánh mắt lập tức sáng ngời, nhanh chóng chạy tới.
"Thiệu đại ca, chàng trở lại rồi?"
"Ừm, trở về lúc chiều." Thiệu Thanh Viễn cười nhìn về phía cô, rồi ngước mắt lên, hơi gật đầu với Nhiếp Thông: "Đã lâu không gặp, Nhiếp thiếu gia."
“Đã lâu không gặp, không thể tưởng được người mà lúc trước thiếu chút nữa bị bắt đưa đến phủ nha, giờ lại trở thành trượng phu của Cố muội tử." Nhiếp Thông còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, cảnh tượng Thiệu Thanh Viễn bị người ta tố cáo nói là đạo tặc, bị hai tên bộ khoái bắt đi phủ nha.
Khi đó, chắc là lần đầu tiên Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông gặp mặt, tính ra còn rất có duyên đấy chứ.
Nhắc tới lịch sử đen tối, trong nháy mắt mặt Thiệu Thanh Viễn trở lên cứng ngắc.
Chỉ là rất nhanh đã khôi phục bình thường, hắn nhìn về phía Nhiếp Thông gật đầu: "Lúc trước đa tạ Nhiếp công tử ra tay hỗ trợ.”
"Ha ha, không dám không dám." Nhiếp Thông muốn mời Thiệu Thanh Viễn vào cửa, nhưng lại bị hắn cự tuyệt: "Chúng ta trở về còn có chút việc, ngày khác lại đến bái phỏng vậy.”
Nhiếp Thông cũng không miễn cưỡng nữa, nhìn theo bọn họ rời đi.
Thiệu Văn dắt xe ngựa đứng cách đó không xa, hai người vừa đi về phía xe ngựa vừa nói chuyện.
"Thiệu đại ca, làm sao chàng biết ta ở Nhiếp phủ?"
"Thiệu Văn nói nàng đi xem cửa hàng, nhưng lúc ta đến cửa hàng thì không thấy, hỏi thăm những cửa hàng xung quanh một chút, thì nghe nói có một bà tử dẫn người đến xem, muốn cho thuê cửa hàng kia. Ta đoán có thể nàng sẽ tìm Nhiếp Thông để hỏi tình hình, vì vậy đã đến đây." Giọng điệu của Thiệu Thanh Viễn nói chuyện với Cố Vân Đông, hoàn toàn khác với Nhiếp Thông khi nói với thê tử.
"Thiệu đại ca, chàng càng ngày càng thông minh."
"Nàng dạy rất tốt."
"Chàng có gặp Tống thái y không? Ta tình cờ có một việc muốn nhờ ông ấy giúp đỡ."
“Gặp rồi, ngày khác ta dẫn nàng đi qua."
"Được."
Nhiếp Thông đứng ở cửa lớn, mắt thấy bóng dáng bọn họ càng ngày càng xa, trong lòng đột nhiên như bị cái gì đó đả kích.
Đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy phu thê ở chung như vậy.
Thẳng thắn mà đối đãi, có lẽ, Cố Vân Đông nói đúng.
Hắn hít sâu một hơi, xoay người sải bước đi về phía An Hòa viên.
Bên này Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng lên xe ngựa, Đồng Thủy Đào ngồi ở bên ngoài càng xe.
Xe ngựa vừa động, Cố Vân Đông đã kể lại rõ ràng chuyện xảy ra hai ngày nay cho Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Phu nhân Nhiếp Thông, lại là Nhị tiểu thư Nghiêm gia?"
“Đúng vậy, lúc trước ta nhìn thấy cũng giật mình."
"Vậy nàng định lấy bạch mộc tử thế nào."
Cố Vân Đông cười hắc hắc: "Cho nên cần Tống thái y hỗ trợ nha."
Thiệu Thanh Viễn không nhịn được nhéo nhéo mũi cô: "Ông ấy nhất định sẽ giúp." Không giúp cũng sẽ 'thuyết phục' đến khi ông ấy giúp mới thôi.
Cố Vân Đông lại hỏi tình huống hắn đi gặp Hoàng thượng.
Kỳ thật cũng không có chuyện gì đặc biệt, cũng báo cáo tình huống về phòng ngừa bệnh đậu mùa, Hoàng Thượng hàng ngày phải xử lý rất nhiều chuyện, không có thời gian nói chuyện phiếm cùng Thiệu Thanh Viễn.
Huống chi, Tần Văn Tranh đã hồi kinh sớm hơn bọn họ mấy ngày, việc nên nói hắn cũng đã nói qua rồi.
Ngược lại trước khi Thiệu Thanh Viễn đi, Hoàng Thượng nhắc một câu đến Cố Vân Đông, nói là có cơ hội muốn gặp cô.
"Đúng rồi, Hoàng Thượng còn tặng lễ."
"Lễ?"
"Ừm, lễ thành thân của chúng ta."
Cố Vân Đông lập tức hứng thú: "Ở đâu?"
“Đương nhiên là ở nhà." Thiệu Thanh Viễn thấy cô nhìn tới nhìn lui, có chút bật cười, hắn cũng không thể mang theo bên người được.
Cố Vân Đông có chút thất vọng, cũng may xe ngựa rất nhanh đã đến ngõ Hợp Thái.
Xuống xe ngựa, Cố Vân Đông đã vội vã đi vào phòng, xem lễ vật Hoàng thượng tặng.
Là một thanh ngọc như ý! !
Cố Vân Đông nhìn thanh Ngọc Như Ý trước mặt, khóe miệng co giật một chút.
Được rồi, cô sớm nên nghĩ đến, lễ tặng tân hôn mà hoàng thượng chỉ tạm thời nhớ tới thì có thể mới mẻ bao nhiêu?
Nhưng tốt xấu gì đây là đồ hoàng thượng ban thưởng, ý nghĩa vẫn không giống nhau.
Cố Vân Đông cầm Ngọc Như Ý sờ sờ: "Ta tìm một cái rương tốt để cất, cái này cũng không thể làm mất."
“Nàng làm chủ là được rồi." Thiệu Thanh Viễn ở một bên nhìn dáng vẻ hưng trí bừng bừng của cô, tâm tình trở nên rất thoải mái.
Cố Vân Đông tìm nửa ngày cũng không tìm được hộp đựng, cuối cùng vẫn lấy một cái hộp nhỏ từ trong không gian ra, làm bộ như tìm được từ trong góc, để Ngọc Như Ý vào.
Chờ dàn xếp tốt cho Ngọc Như Ý, Cố Vân Đông mới hỏi Thiệu Thanh Viễn về Tống thái y.
"Ông ấy xuất cung rồi sao?"
"Xuất cung rồi, chiều nay đi ra cùng ta."
Hai ngày trước Tống Đức Giang đều ở hoàng cung, bởi vì hoàng hậu ngã bệnh, cứ lặp đi lặp lại không tốt lên.
Hiện giờ cuối cùng cũng khỏi hẳn, Tống Đức Giang cũng đủ mệt mỏi.
Chữa bệnh cho quý nhân trong cung chính là như vậy, thái y cũng không dễ chịu như thế.
Cố Vân Đông rất đồng tình với Tống Đức Giang, bởi vậy kế hoạch sáng mai đến phủ ông ấy bái phỏng đã thay đổi thành... Buổi chiều.
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vẫn đi Nhiếp phủ trước.
Cũng không biết Nhiếp Thông đã nói chuyện với Nghiêm Nhã thế nào rồi.
Lần này hai người vào Nhiếp phủ, người trông cửa đã trực tiếp mời bọn họ đi vào.
Lúc Cố Vân Đông gặp lại Nghiêm Nhã, phát hiện ánh mắt Nghiêm Nhã có chút sưng đỏ, giống như đã khóc một trận rất lớn.
Nhưng cũng cảm giác được trạng thái giữa nàng ấy và Nhiếp Thông đã không còn giống như lúc trước nữa.
Nói thế nào nhỉ?
Hình như là, bớt đi cảm giác xa lạ lúc trước.
Cố Vân Đông nhìn Nhiếp Thông một cái, hắn ho nhẹ một tiếng, mặt còn có chút đỏ lên.
Cố Vân Đông nhướng mày, xem ra đã nói chuyện thẳng thắn rồi?
Giọng Nghiêm Nhã khàn khàn, nhưng so với hôm qua, tinh thần nàng ấy đã tốt lên không ít.
Nàng nhìn về phía Cố Vân Đông, nói: "Cố muội tử, ta, ta đã biết, phu quân đã nói với ta chuyện Nghiêm phủ. Là ta quá ngu ngốc, không thấy rõ mọi chuyện, hiện tại ta đã rõ ràng, ta cảm thấy, kế hoạch của các ngươi rất tốt, ta đồng ý.”
Cố Vân Đông sửng sốt, lại xác nhận một lần nữa: "Tẩu có biết sau khi kế hoạch này được thực hiện thì sẽ đối mặt với cái gì không?"
"Ta biết, có thể... Không có nhà mẹ đẻ nữa.” Nghiêm Nhã hơi cúi đầu, cười khổ một tiếng: "Kỳ thật, hiện tại ta cũng không có nhà mẹ đẻ.”
Nữ tử gả cho người khác, nhà mẹ đẻ chính là hậu thuẫn của nàng, nếu nàng ở nhà chồng chịu ủy khuất thì sẽ làm chỗ dựa để nàng dựa vào, giúp nàng trút giận, cho nàng một đường lui sau khi bị bắt nạt.
Thế nhưng, ở chỗ Nghiêm Nhã, nhà mẹ đẻ mới chân chính là người kéo nàng vào nơi vạn kiếp bất phục.
"Vậy di nương của tẩu..." Cố Vân Đông biết nàng còn có người không buông xuống được.
Nghiêm Nhã ngẩng đầu, cười cười: "Di nương vốn cũng không còn lưu luyến gì với Nghiêm gia, nếu không phải vì luyến tiếc ta, kỳ thật mấy năm trước bà ấy đã muốn lên chùa xuống tóc tu hành. Về sau, sau khi ta xuất giá, bà ấy đã tính đi, là ta suy nghĩ quá đơn giản, cho rằng cha ta ít nhiều sẽ băn khoăn về thân phận hiện giờ của ta, cuộc sống của di nương sẽ tốt hơn một chút.”
Không nghĩ tới, cha nàng vì một gốc bạch mộc tử, mà hy sinh nàng không chút để ý.
Có thể tưởng tượng được, cuộc sống của di nương ở trong phủ cũng không dễ chịu như thế.
Cố Vân Đông nghe vậy, trong lòng thầm thở dài.
Nhưng Nghiêm Nhã thật sự nghĩ thông suốt, cô cũng yên tâm.
Cô nhìn về phía Nhiếp Thông: "Vậy, ngày mai sẽ bắt đầu?"
“Không cần, bắt đầu luôn hôm nay đi, càng sớm càng tốt." Nhiếp Thông híp mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.