Chương 691: Du tẩu
Cả hai ngày này Tống Đức Giang cũng đang nghỉ ngơi, đương nhiên là muốn cùng Thiệu Thanh Viễn thảo luận y thuật.
Cố Vân Đông biết rõ hắn rất yêu thích y thuật, cho nên đã hận không thể ôm hết mọi chuyện vào mình, để hắn chuyên tâm cố gắng học hành, cố gắng học được nhiều nhất có thể tất cả năng lực của Tống Đức Giang.
Dù sao cũng là cơ hội hiếm có.
Thiệu Thanh Viễn biết tâm tư này của cô, cảm thấy có chút đau lòng, vòng tay ôm lấy cô siết chặt lại.
"Chuyện của ta không quan trọng bằng nàng."
Cố Vân Đông cười rồi cho hắn một nụ hôn: "Được, ta hứa với chàng, từ giờ sẽ làm từng bước một. Đầu tiên, ta sẽ…"
Cô còn chưa kịp nói hết đã bị Thiệu Thanh Viễn chặn lại: "Đầu tiên chúng ta nên có hài tử."
Chùm chăn lên, sự kinh ngạc trên mặt Cố Vân Đông còn chưa kịp thu hồi thì đã bị chăn che lại.
Trời đang tối dần, trong phòng một màn xuân sắc.
Sáng hôm sau Cố Vân Đông dậy muộn, Thiệu Thanh Viễn đã đi ra ngoài.
Cô không nhịn được mà vuốt vuốt eo, cảm thấy lười biếng không muốn đứng lên, không muốn ra cửa.
Dù sao thì Thiệu Thanh Viễn cũng đã nói với cô mọi chuyện cứ từ từ, vì thế buổi tối hôm qua mới cố gắng như vậy.
Cố Vân Đông có chút bi phẫn, hôm nay tốt nhất là nghỉ ngơi ở nhà, không đi đâu cả.
Lúc Đồng Thủy Đào đi vào thì nhìn thấy tiểu thư nhà mình nằm ngửa trên giường nhìn lên đỉnh màn, suy nghĩ nhân sinh.
Nàng hiếu kỳ hỏi: "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
"Không sao cả, chỉ là ta có chút lười biếng, không muốn đứng lên."
Đồng Thủy Đào lập tức đi đến bên cạnh cô: "Muội làm cho tiểu thư chút đồ ăn nha?"
"Cũng được"
Đồng Thủy Đào đi ra ngoài, Cố Vân Đông lại khoác áo đi đến bên kệ súc miệng rửa mặt.
Rửa xong lại chui vào trong chăn, thời tiết kinh thành đã lạnh hơn.
Giờ đã là đầu tháng mười, cũng không biết khi nào kinh thành có tuyết rơi.
Một lúc sau Đồng Thủy Đào đã bưng một bát cháo và bánh bao vào: "Tiểu thư, lúc sáng muội đi lòng vòng quanh ngõ, bánh bao này mua ở đầu ngõ bên kia, nhà đó buôn bán rất tốt nghe nói là cửa hiệu lâu đời, làm bánh bao lâu năm đấy, vỏ bánh mỏng nhân nhiều."
Cố Vân Đông cầm lấy xé mở một góc, ngay lập tức có nước thịt chảy ra, đúng là vỏ bánh mỏng nhân bánh nhiều, nhìn rất muốn ăn.
" Tiểu thư, có ngon không?"
" Ừ cũng không tệ lắm, ngày mai mua tiếp."
Đồng Thủy Đào sung sướng: "Được."
Cố Vân Đông vừa húp cháo vừa ăn bánh bao, ăn uống xong định đắp chăn nằm nghe Đồng Thủy Đào nói về những chuyện mới lạ trong ngõ Hợp Thái.
Không ngờ lại không như mong muốn, kế hoạch nằm trên giường cả ngày bị hủy bỏ.
Bên ngoài có người gõ cửa, sau khi Đồng Thủy Đào ra mở cửa thì quay vào nói, tẩu tử nhà bên đến.
Cố Vân Đông chỉ có thể để Đồng Thủy Đào dẫn người vào nhà ngồi nghỉ trước, bản thân tranh thủ thời gian thu dọn rời giường mặc quần áo.
Đợi đến khi cô xuất hiện ở nhà chính đã là một lúc lâu sau.
Tẩu tử nhà bên đang dò xét xung quanh, trong con mắt hiện lên sự hâm mộ.
Cố Vân Đông đã từng nghe Đồng Thủy Đào nói qua, nhà bên cạnh cũng là một căn tam tiến. Chỉ có điều căn nhà đó là của tổ tiên để lại, đến nay gia đình họ đã ba đời sống cùng nhau, một nhà hai ba mươi miệng ăn đều ở cùng một chỗ.
Lão gia có bốn nhi tử và một nữ nhi, còn cả một số tôn tử và tôn nữ cũng không ở riêng, cả đại gia đình cùng ở chung vậy không chật chội sao?
Tẩu tử này là nương tử của con trai trưởng nhà bên cạnh, họ Du.
Cố Vân Đông cười tiến lên trước: "Là Du tẩu tử sao, ngại quá, để cho ngươi chờ lâu rồi."
"Cố muội ngàn vạn lần đừng nói vậy, là tại ta đến thăm mà không nói trước, ngươi cũng đừng trách móc."
"Sao như vậy được chứ?"
"Ta thấy các ngươi vừa mới đến nên muốn đến xem xem, vốn là mấy ngày trước đã định đến rồi, nhưng thấy các ngươi ra cửa từ rất sớm, nhìn rất bận rộn, nên không đến. Hôm nay thấy ngươi không ra ngoài, trong nhà làm chút bánh nhân đậu, nên đưa qua cho các ngươi nếm thử, đừng chê cười."
Du tẩu tử đẩy chiếc giỏ trên bàn về phía trước, cười tươi.
Cố Vân Đông vội vàng cười nói: "Thật là xấu hổ quá, lại làm phiền đến Du tẩu tử rồi."
"Mọi người sau này đều là hàng xóm láng giềng, làm phiền gì chứ, không phiền. Ta thấy các ngươi mới chuyển đến, sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ tìm bọn ta."
Cố Vân Đông gật đầu: "Vậy ta sẽ không khách khí."
"Vốn cũng không cần khách khí, đúng rồi các ngươi đến từ đâu?"
Cố Vân Đông thấy nàng có vẻ như muốn trò chuyện, nên có chút không biết phải làm sao, nhưng mà đối phương cũng không có ác ý gì, đúng lúc cô cũng muốn hiểu rõ về tình hình của ngõ Hợp Thái này, nên cùng nàng ấy nói chuyện.
"Bọn ta từ phủ Tuyên Hoà tới đây."
"Phủ Tuyên Hoà sao? Vậy thì đúng là rất xa, các ngươi lần đầu tiên đến kinh thành, chú ý một chút, kinh thành hơn hai mươi ngày nữa sẽ lạnh đến chết cóng đấy, các ngươi nên chuẩn bị đầy đủ củi lửa, bằng không sợ là không chịu nổi."
"Được cảm ơn tẩu đã nhắc."
Du tẩu tử xua tay: "Cái này thì tính là nhắc nhở gì, chỉ tiện thể nói ra thôi. Đúng rồi các ngươi đến kinh thành làm gì? Có phải là trượng phu chuẩn bị tham gia thi cử không?"
Khoé miệng Cố Vân Đông co lại, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Tham gia thi cử cũng không cần phải đến kinh thành vào thời tiết này, hơn nữa ngõ Hợp Thái này náo nhiệt ồn ào không thích hợp để học tử mua nhà ở.
Cố Vân Đông cười: "Không, chúng ta tới đây để mở một cửa hàng nhỏ, làm chút buôn bán."
"Hóa ra là như vậy" Du tẩu tử gật gật đầu, trong lòng nắm chắc rồi: "Vậy ta nên nhắc trước các ngươi một tiếng, buôn bán ở trong phủ thành này không dễ, nhất là mở một cửa hàng nhỏ càng không dễ, tốt nhất là tìm một chỗ dựa nếu không sẽ có người đến tìm các ngươi gây phiền phức."
"Vậy sao…" Cố Vân Đông nhíu mày, Du tẩu tử nói như vậy cũng không sai.
Lúc trước Cố Vân Đông mở ở huyện Phượng Khai cũng tốt, ở huyện Tuyên Hoà cũng vậy, đúng là đều có chỗ dựa.
Tuy cửa hàng ở phủ thành là do cô, Đái phu nhân và Nhiếp Song hợp tác mở, nhưng thế lực của cô phần lớn cũng ở phủ Tuyên Hoà.
Hơn nữa ở trong kinh thành này có rất nhiều quan to, người có chức tước cao, quán trà sữa độc nhất vô nhị, không chừng lại có nhiều người yêu thích.
Cô ở phủ thành này lại không có căn cơ, mở cửa kinh doanh một cách hấp tấp, sợ là sẽ trở thành miếng thịt béo trong mắt người khác.
Tìm được chỗ dựa, còn phải là loại mà người khác không dám chọc.
Cố Vân Đông bắt đầu suy nghĩ người thích hợp, cuối cùng nghĩ tới Tần Văn Tranh.
Đúng là ở đây còn có cây đại thụ kia.
Nghe Nhiếp Thông nói, Tần Văn Tranh vừa đến kinh thành đã được hoàng thượng đề bạt làm Lại Bộ Thị Lang.
Trước kia Tần Văn Tranh chỉ là một chức quan nhỏ của viện Hàn Lâm mà thôi, cấp bậc được tăng lên vài cấp sau khi hoàng thượng lên ngôi, nhưng cũng rơi vào mắt của không ít người.
Trong triều đình đương nhiên có không ít người không phục, nhưng tên tuổi của Tần Văn Tranh cũng đã có ít tiếng vang, những chuyện mà hắn làm giúp hoàng thượng trước kia đều bị giấu đi, hôm nay đều được lộ ra ánh sáng, những việc này được cộng dồn lại, công lao còn nhiều hơn một số quan viên trong triều đình, ai không tin thì cứ so sánh.