Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692. Đáp Lễ

Chương 692. Đáp lễ Chương 692. Đáp lễ

Chương 692: Đáp lễ

Còn nữa thân phận của Tần Văn Tranh, một số thân tín của hoàng thượng đều biết, hiển nhiên là đứng về phía hắn.

Thật ra chức quan cao thấp chỉ quan trọng thứ hai, quan trọng nhất chính là hôm nay Tần Văn Tranh là sủng thần của hoàng thượng.

Ai cũng có thể nhìn ra được hoàng thượng rất coi trọng hắn, tiền đồ trong tương lai không thể đoán hết được, người thông minh đều biết nên kết bạn.

Cho nên đối với Cố Vân Đông mà nói, Tần Văn Tranh chắc chắn là chỗ dựa tốt nhất.

Không biết hắn rời khỏi kinh thành khi nào mới trở về.

Cố Vân Đông suy nghĩ hết một lần tất cả mọi chuyện, sau đó lại đè nén xuống, lúc này mới tiếp tục nói chuyện cùng Du tẩu tử.

Du tẩu tán gẫu một mạch đến trưa, đến khi phải nấu cơm mới quay về.

Lại nói đến rổ bánh nhân đậu, Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào lấy một hũ đường trắng và đồ hộp làm quà đáp lễ, đây là quà đáp lễ thường dùng từ trước đến nay của cô.

Du tẩu nhìn thoáng qua, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc.

Đồ hộp này nàng chưa từng thấy qua, nhưng đường trắng, tuy là bây giờ không hiếm thấy, nhưng lấy ra làm quà gặp mặt cho người lần đầu gặp như vậy gần như không có. Thứ này không những đắt mà còn không dễ mua.

Con dâu của Thiệu gia này, ra tay cũng quá hào phóng.

Du tẩu bàng hoàng bước ra khỏi Thiệu gia.

Cố Vân Đông thở phào một hơi, Đồng Thủy Đào rót cho cô một chén trà nóng cũng thở phào: "Du tẩu tử này đúng là có thể nói."

Cố Vân Đông gật đầu tán thành, có thể nói nhiều chuyện như vậy với một người lần đầu tiên gặp mặt đúng là có bản lĩnh.

Có điều từ Du tẩu tử cô quả thật biết không ít chuyện.

Việc cấp bách đầu tiên phải là chuẩn bị than củi, tránh cho đến lúc trời lạnh lại không có để mua.

Vì vậy buổi chiều Cố Vân Đông đã dẫn theo Đồng Thủy Đào đi ra ngoài.

Bọn họ đi đến cửa hàng trước, lần trước bởi vì chuyện của Trần ma ma, bọn họ chỉ dừng ở trước cửa hàng chứ chưa xem kĩ.

Mấy ngày nay vì chuyện Bạch Mộc Tử nên không có thời gian đến, nếu hôm nay đã ra đây, vừa vặn ra xem tình hình ở cửa hàng rồi về nhà thiết kế, sau đó tìm người tu sửa.

Cố Vân Đông mở cửa cửa hàng, còn nhìn thấy có người ở cửa hàng bên cạnh ngó đầu ra, có khi nào lại hoài nghi cô đến để thuê phòng không.

Cố Vân Đông không để ý tới họ, trực tiếp đi vào bên trong, dạo một vòng quanh cửa hàng.

Trần ma ma có ý định cho thuê nên phòng ốc được quét dọn rất sạch sẽ, chỉ là có chút bụi bặm, không hề lộn xộn.

Có vẻ như khá giống với cửa hàng ở phủ Tuyên Hoà, nhưng bên này to hơn một chút.

Điểm khác biệt chính là cầu thang ở hậu viên, nhưng khi lắp đặt sửa sang lại thì cũng không khác nhau là mấy.

Cố Vân Đông xem xong phía trước thì đi ra phía sau hậu viện.

Hậu viện vốn là nơi để cho người ở lại, nó cũng là một hạng mục lắp đặt phòng riêng lớn.

Về phần lầu hai, Cố Vân Đông xem xong rất hài lòng, tầng trệt bên này cao vừa tầm mắt, hơn nữa khá giống với lầu một, có thể tiếp đãi không ít khách nhân.

Cố Vân Đông sờ sờ cằm, đi dạo mấy vòng từ trước ra sau, cuối cùng cũng hài lòng quay về.

Trên đường trở về ngõ Hợp Thái, cô cũng dạo qua xung quanh, tìm được mấy cửa hàng giá cả hợp lý, mua mấy đồ củi lửa, đồ chống rét, rồi hai người mới chậm rãi ung dung đi về nhà.

Cố Vân Đông nhìn thời gian vẫn còn sớm, lấy giấy bút ra thiết kế cửa hàng.

Kỳ thật cũng không cần suy nghĩ gì nhiều vì bên trong không khác quán trà sữa ở phủ Tuyên Hoà là bao, Cố Vân Đông cảm thấy, nếu là chi nhánh thì các cửa hàng phải có hình thức như nhau, như vậy mới có tính đặc sắc.

Trong đầu Cố Vân Đông đã có ý tưởng, bắt đầu vẽ vừa nhanh vừa ổn định, nên rất nhanh đã vẽ xong khái quát bản phác thảo.

Sau đó bắt đầu chỉnh sửa, xem xét chỗ nào không hài lòng thì sửa lại.

Sau khi vẽ xong, đúng lúc Thiệu Thanh Viễn quay về.

Cố Vân Đông nhanh chóng đưa bản vẽ cho hắn xem: "Thế nào, chàng cảm thấy cần sửa chỗ nào không?"

"Phu nhân tiểu thư thế gia ở kinh thành rất nhiều. Phần lớn đều ở trong vòng tròn luẩn quẩn hoặc là nhìn nhau không vừa mắt, hoặc là rất để ý thân phận của mình, cấp bậc rõ ràng, cho nên cần thêm gian phòng, quá ít rồi."

Cố Vân Đông cân nhắc một chút, đúng là như vậy.

Những phu nhân thế gia này trú trọng hơn về việc riêng tư, không giống như phủ Tuyên Hoà, quan lại và các gia đình quyền quý trong kinh thành rất nhiều.

Cố Vân Đông chỉ vào bản vẽ: "Cho nên, phải thiết kế gian phòng ở lầu hai tốt hơn một chút?"

"Ừ"

Cố Vân Đông định vẽ lại một lần nữa, đã bị Thiệu Thanh Viễn kéo lại: "Muộn rồi, mai vẽ cũng không muộn, ăn gì đó trước đã."

"Được." Cố Vân Đông lập tức đặt giấy bút xuống.

Ngày mai Thiệu Thanh Viễn không ra ngoài nữa, ngày nghỉ của Tống Đức Giang cũng kết thúc, vẫn phải đi đến thái y viện để trực.

Cố Vân Đông ngồi ở trong phòng vẽ tranh, thiết kế lại lầu hai lần nữa.

Buổi chiều cô và Thiệu Thanh Viễn đi tìm thợ mộc, Phùng thúc dùng rất thuận tay, hôm nay phải tìm một thợ mộc mới, chỉ sợ còn phải nói rõ một lần nữa những gì mình đã vẽ.

Thợ mộc mà bọn họ tìm là người Nhiếp Thông giới thiệu, họ Bàng, nghe nói tay nghề rất tốt, cũng đáng tin giá cả lại vừa phải.

Lúc hai người Cố Vân Đông tìm đến thì thợ mộc Bàng đang làm một cái rương.

Đầu năm nay nhu cầu đối với thợ mộc rất cao, cho nên người làm nghề này cũng rất nhiều, cạnh tranh cũng rất quyết liệt.

Nhiếp Thông nói, thợ mộc Bàng làm ăn cũng bình thường thôi, hầu hết chỉ có mấy công việc của hàng xóm, bởi vì hắn làm việc chậm, tính tình bướng bỉnh, mang theo hai đồ đệ, một người không nói gì, người khác cũng bí ẩn làm cho người ta phát bực.

Nhưng không thể không nói, chậm nhưng làm việc rất tinh tế, tỉ mỉ.

Thợ mộc Bàng làm việc chậm bởi vì hắn cẩn thận, một số thứ làm không tốt hắn cũng sẵn sàng làm lại, làm việc có trách nhiệm, cho dù có đang bị hối thúc cũng không muốn tùy tiện bàn giao.

Điểm này với Cố Vân Đông mà nói thợ mộc Bàng giống như bị ám ảnh cưỡng chế.

Cho nên những việc quan trọng hơn sẽ không có người tìm đến hắn, hơn nữa có người nhìn hắn không vừa mắt, ở bên ngoài nói những lời không hay về hắn, cả hai người học việc của hắn đều chán nản, không biết giải thích.

Lâu ngày, việc làm ăn tất nhiên giảm dần.

Cũng may hàng xóm láng giềng cũng biết tính hắn, hiểu rõ tay nghề của hắn, phần lớn là giao cho hắn mới yên tâm.

Những công việc hiện tại của thợ mộc Bàng đều là khách cũ giới thiệu.

Ví dụ như Cố Vân Đông bây giờ.

Nhiếp Thông quen hắn là vì lúc trước kết hôn, đã thấy một hộp nữ trang tinh xảo của Nghiêm Nhã, biết được là Hồ di nương đã tìm người nói thợ mộc Bàng làm từ vài năm trước, chiếc hộp đó đã dùng được mấy năm giờ vẫn còn rất chắc và đẹp.

Về sau Nhiếp Thông cũng tìm thợ mộc Bàng làm mấy thứ đồ, đều rất tốt, lần này Cố Vân Đông muốn sửa sang lại cửa hàng, hắn lập tức giới thiệu.

Thợ mộc Bàng hơn ba mươi tuổi, là người không giỏi ăn nói, thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến vội vàng đứng lên nhường chỗ cho hai người.

Sau đấy cứ như vậy, cũng không rót cho họ một chén nước.

Xoay người lại tiếp tục làm rương của hắn.

Cố Vân Đông nghe nói từ mấy năm trước hắn đã kết hôn, về sau thê tử mất, đến hái tử cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment