Chương 693: Làm việc chậm
Thợ mộc Bàng hình như không còn hứng thú với chuyện tái hôn sinh con, cho nên đến bây giờ vẫn độc thân.
Nhưng hai đồ đệ của hắn đối với hắn mà nói, cũng giống như con ruột.
Cũng may hai đồ đệ kia tuy rằng tính tình cũng im ỉm, nhưng tiếp khách vẫn biết, vội vàng rót nước cho bọn họ, rồi tiếp tục đứng ở một bên làm trợ thủ cho thợ mộc Bàng.
Cố Vân Đông nhìn một lát, biết thợ mộc Bàng quả nhiên không kiêu ngạo không nóng nảy, rất ổn định.
Cố Vân Đông nói rõ ý đồ tới: "Ta muốn tu sửa một cửa hàng, hai tầng lầu, phía sau còn có sân, ngay bên kia đường Cẩm Lan. Cửa hàng có chút lớn, có thể phải tốn chút thời gian, không biết Bàng sư phụ có thể tiếp nhận công việc này không.”
Thợ mộc Bàng có chút sửng sốt, cửa hàng? Hai tầng?
Hắn còn chưa nói gì, hai đồ đệ phía sau đã có chút kích động nhìn về phía cố Vân Đông.
Đây chính là công việc lớn ah, nếu làm tốt, tiền công lần này chắc chắn không thấp.
Kỳ thật hiện giờ công việc trong tay bọn họ ít đến đáng thương, hơn nữa hiện tại thời tiết lạnh, làm ăn càng ít.
Đợi đến khi cái rương này làm xong, bọn họ sẽ không còn việc gì nữa.
Không nghĩ tới lại có một công việc lớn như vậy, làm sao có thể không kích động?
Hai đồ đệ có chút chờ mong nhìn về phía thợ mộc Bàng, thợ mộc Bàng rất nhanh đã hoàn hồn, trong mắt hắn cũng hơi phát sáng, tay có chút không được tự nhiên chà xát.
Dừng một lát, vẫn nhắc nhở: "Nhận thì có thể nhận, nhưng ta cũng nói thật với các ngươi, ta làm việc chậm. Nhất là cửa hàng lớn như vậy, ta phải đi xem trước, còn phải thương lượng với các ngươi nên làm thế nào mới thích hợp, trong khoảng thời gian ngắn không có biện pháp giao công.”
“Chuyện này không quan trọng, chỉ cần làm tốt công việc, chậm một chút cũng không sao. Nếu Bàng sư phụ thuận tiện, hiện tại ta có thể dẫn ngươi đi xem cửa hàng một chút, về việc tu sửa cửa hàng như thế nào, ta cũng đã vẽ ra, quay đầu lại có thể ngồi xuống chậm rãi nói.”
Thợ mộc Bàng dừng một chút, nhìn thoáng qua cái rương trong tay.
Cái rương này kỳ thật đã làm xong, mài giũa thêm chút là có thể giao công, buổi tối trở về tiếp tục làm, sáng sớm ngày mai vừa vặn có thể đưa cho người ta.
Vì vậy, hắn đứng dậy: "Được, đi xem cửa hàng."
Thợ mộc Bàng đứng dậy, cởi tạp dề ra, lại đi vào bên trong rửa mặt, rồi lập tức đi theo hai người Cố Vân Đông ra cửa.
Hai đồ đệ cũng vội vàng đuổi theo.
Dọc theo đường đi thợ mộc Bàng mới biết được, bọn họ được Nhiếp Thông giới thiệu tới.
Thợ mộc Bàng còn có chút ấn tượng với Nhiếp Thông, trong lòng rất cao hứng, cũng rất cảm kích.
Chờ đến phố Cẩm Lan, nhìn thấy cửa hàng hai tầng lầu, thợ mộc Bàng mới phát hiện cái này so với trong tưởng tượng của mình còn lớn hơn.
Hắn mang theo hai đồ đệ đi dạo hai vòng mới trở lại phía trước cửa hàng, nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện, vội vàng kích động tiến lên: "Thiệu công tử, Thiệu phu nhân, công việc này chúng ta nhận.”
Cố Vân Đông gật đầu, đưa bản vẽ ra.
"Đã như vậy, vậy ta cũng nói với Bàng sư phụ về tình huống của cửa hàng này."
"Được, ngươi nói xem."
"Ta mở cửa hàng bán trà sữa. Tương tự như quán trà, nhưng nó không giống như quán trà bình thường. Quán trà này của ta chuyên dùng để tiếp đãi nữ tử, cho nên trang trí bên trong cũng không giống với các cửa hàng khác.”
Chuyên môn tiếp đãi nữ tử??
Đây là lần đầu tiên thợ mộc Bàng nghe nói, cảm giác rất mới lạ.
Cố Vân Đông chỉ chỉ bản vẽ: "Đây chính là trang trí bên trong cửa hàng, Bàng sư phụ nhìn xem.”
Thợ mộc Bàng cúi đầu nhìn, con ngươi lập tức phát sáng.
Bản vẽ này cũng quá rõ ràng, trong đầu hắn đã có thể tưởng tượng ra cửa hàng này tương lai sẽ có bộ dạng gì.
Thợ mộc Bàng trước kia cũng đã sửa sang lại cửa hàng cho người ta, phần lớn đều là chủ nhà ở bên cạnh nói chỗ nào thêm tủ, chỗ nào thêm rương, chưa từng có người vẽ bản vẽ chi tiết như vậy.
Chỉ là có một số chỗ nhìn không hiểu lắm, nhưng Cố Vân Đông bên cạnh sẽ giải thích.
Phía trên còn có số liệu, thợ mộc Bàng nhìn bản vẽ này có chút yêu thích không muốn buông tay, ngay cả hai đồ đệ đứng phía sau hắn cũng không khỏi nuốt nước miếng.
Sau khi nhìn thấy lầu hai, thợ mộc Bàng mới khẽ nhíu nhíu mày.
Cố Vân Đông biết vẽ tranh, nhưng chỉ hiểu một nửa cách thiết kế kiến trúc chuyên nghiệp, trước kia khi xây nhà cũng có Phùng Đại Năng ở một bên nói cho cô biết nên sửa đổi thế nào, chỗ nào không hợp lý, hoặc là số liệu quá mức lý tưởng hóa, như vậy có thể sinh ra vấn đề gì, cô chậm rãi sửa đổi là được.
Hiện giờ đối mặt với thợ mộc Bàng, Cố Vân Đông cũng cần phải nghe ý kiến chuyên môn của hắn.
Quả nhiên, thợ mộc Bàng lắc đầu một số chỗ trên lầu hai.
Lầu hai muốn làm thành sương phòng, công trình có chút lớn, rất nhiều chỗ phải tháo dỡ xây dựng lại, bản vẽ của Cố Vân Đông có vẻ không quá chuẩn xác.
Cố Vân Đông đưa bản vẽ kia cho thợ mộc Bàng: "Không bằng như vậy đi, ta nói cho ngươi biết lầu hai muốn mấy gian sương phòng, kết cấu như thế nào, những thứ khác Bàng sư phụ cứ đo kích thước sau đó tự mình làm chủ, thế nào?"
Thợ mộc Bàng sửng sốt: "Như vậy có thích hợp không?"
“Thích hợp."
Thợ mộc Bàng lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, dù sao trong mắt bọn họ, Thiệu Thanh Viễn mới là người đứng đầu một nhà.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Nghe cô ấy.”
Thợ mộc Bàng yên tâm.
Cố Vân Đông lại thương lượng với thợ mộc Bàng một số chi tiết, hai bên ký khế thư, xác định Bàng sư phụ ngày mai bắt đầu khởi công.
Cố Vân Đông đặt cọc, đưa chìa khóa cửa hàng này, lúc này một đám người mới rời khỏi cửa hàng.
Chuyện trang trí đã xong, kế tiếp chính là tuyển người.
Cố Vân Đông có chút đau đầu, lúc ở phủ Tuyên Hòa, chuyện tuyển người đã có Đái phu nhân và Nhiếp Song giải quyết, cô cũng chỉ an bài hai người mà thôi.
Hiện giờ ở kinh thành này, cô thật sự không quen ai, đi đâu tuyển người đây?
Nhất là tiệm trà sữa làm ăn mới lạ, người bình thường cô cũng không yên tâm.
Xem ra, chỉ có thể mua.
Những người khác còn dễ nói, mua đào tạo xong là có thể đi làm.
Chỉ là chưởng quỹ cửa hàng không dễ tìm.
Cố Vân Đông quyết định, ngày mai lúc đến Tần phủ, hỏi Cát thị một chút.
Mấy ngày trước Tần gia đóng cửa không tiếp khách, Cố Vân Đông tạm thời không tới cửa quấy rầy. Hôm qua cô nói Đồng Thủy Đào đến Tần gia đưa thiếp mời, xác định ngày mai tới cửa.
Cố Vân Đông đối với những quy củ này của các gia đình giàu có trong kinh thành cũng không hiểu rõ lắm, may mà hai ngày trước nói chuyện với Nghiêm Nhã mới biết, phải đưa thiệp mời trước mới không đến mức bị vồ ếch chụp hụt.
Thiệu Thanh Viễn biết cô muốn đi Tần phủ, xoay người hỏi cô: "Ngày mai ta đi cùng nàng?"
“Không cần, Tần Văn Tranh còn chưa trở về, chàng đi cũng ngồi không, vậy thật nhàm chán."
Thiệu Thanh Viễn nghĩ cũng đúng, nên không nhắc lại nữa.