Chương 694: Bổn thiếu gia muốn cửa hàng này
Sáng sớm hôm sau, Cố Vân Đông mang theo Đồng Thủy Đào trực tiếp đi Tần phủ.
Nhưng không nghĩ tới, các cô vừa mới đi không bao lâu, đồ đệ của thợ mộc Bàng tên là Bàng Thiện vội vàng chạy tới gõ cửa.
Lúc đó Thiệu Thanh Viễn đang đọc y thư, đây là quyển hôm trước Tống Đức Giang đưa cho hắn, nói hắn xem trước, sau này sẽ cùng nhau thảo luận.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Thiệu Văn lập tức mở cửa.
Bàng Thiện lảo đảo, thiếu chút nữa ngã vào.
Thiệu Văn vội vàng đỡ lấy hắn hỏi: "Sao lại hoảng hốt, đã xảy ra chuyện gì?”
Bàng Thiện nuốt cổ họng khô khốc, có chút bối rối mở miệng: "Có người, có người đến cửa hàng gây chuyện, không cho sư phụ làm việc.”
Thiệu Văn nhíu mày, vội vàng dẫn hắn đi tìm Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, hơi híp mắt, buông y thư rồi đi về phía cửa lớn: "Đi cửa hàng xem một chút.”
Thiệu Văn và Bàng Thiện vội vàng đuổi theo, cũng may bọn họ cách phố Cẩm Lan không tính là quá xa, không bao lâu đã tới.
Mà lúc này trước cửa hàng số 68 phố Cẩm Lan, đã có vài người ở bên kia thò đầu dò xét chỉ trỏ.
Trong cửa hàng lúc này có hai bên đang đối đầu, một bên là hai thầy trò Bàng sư phụ, còn một bên là năm sáu người cố ý tới gây chuyện.
Người dẫn đầu ăn mặc cũng không tệ lắm, giống như thiếu gia nhà giàu nào đó, phía sau hắn đều là hạ nhân nhà hắn.
Lúc này người có bộ dáng thiếu gia đang đánh giá thợ mộc Bàng từ trên xuống dưới, ánh mắt khinh miệt, từ trên cao nhìn xuống nói: "Bản thiếu gia nói lại một lần nữa, cửa hàng này bổn thiếu gia mua, sẽ tự tìm người đến sửa, các ngươi nên đi.”
Thợ mộc Bàng sắc mặt đỏ bừng, hắn vốn là người không giỏi ăn nói, đồ đệ bên người cũng im lặng.
Nhưng hắn là người ký khế thư, làm sao có thể tùy tiện rời đi đây?
"Thang thiếu gia, ta đã nói với chủ nhân ở đây rồi, ta..."
"Ta không quan tâm ngươi có nói hay không? Tóm lại lời nói của ta đặt ở đây, nếu ngươi tiếp tục làm việc ở đây, ta sẽ không khách khí với ngươi. Chính ngươi tự mình cân nhắc cho kỹ, hiện tại tự mình đi, hay là đợi bổn thiếu gia sai người ném ngươi ra ngoài.”
Trong lòng Thang thiếu gia cũng không thoải mái, cửa hàng này hắn đã sớm coi trọng.
Nhưng không nghĩ tới lúc trước xuống tay quá muộn, chỉ chậm một ngày, cửa hàng đã bị một nữ nhân họ Nhiếp mua đi.
Hắn hỏi thăm qua, nữ nhân họ Nhiếp kia không phải người trong kinh thành, nhà ở phủ Tuyên Hòa, có tiền, cho nên mới đến kinh thành mua cửa hàng.
Chỗ dựa duy nhất ở kinh thành chính là ca ca Nhiếp Thông làm quan thất phẩm kia của nàng.
Một quan thất phẩm mà thôi, Thang thiếu gia chướng mắt, dù sao hắn cũng không phải là người không có chỗ dựa vững chắc. Hắn thậm chí còn cảm thấy mình coi trọng cửa hàng này là vinh hạnh của Nhiếp gia.
Cho nên Thang thiếu gia tới cửa tìm hai lần, nói muốn mua. Tuy rằng giá cả bị hắn ép xuống, nhưng hắn cũng không tính là ỷ thế hiếp người đúng không?
Nhưng nữ nhân họ Nhiếp kia không đồng ý, Thang thiếu gia cảm thấy nàng ta không biết tốt xấu, đang muốn dùng thủ đoạn khác.
Nhưng đúng lúc này, nữ nhân kia lại bỏ lại cửa hàng này trực tiếp chạy về phủ Tuyên Hòa.
Thang thiếu gia: "..."
Thang thiếu gia cho rằng Nhiếp Song sợ đắc tội với mình, nhưng lại không muốn bán cửa hàng, cho nên dứt khoát trốn tránh hiện thực chạy đi.
Thế cho nên cửa hàng này vẫn luôn để trống ở đây, Thang thiếu gia tức giận, có bản lĩnh nàng ta cứ bỏ trống đi, hắn sẽ nhìn chằm chằm, nhìn xem khi nào nàng ta tới mở cửa hàng, nàng ta dám mở hắn dám tới cửa gây chuyện.
Thang thiếu gia cũng không đi tìm Nhiếp Thông, cứ như vậy nhìn chằm chằm hơn nửa năm.
Không nghĩ tới mấy ngày trước hạ nhân đến báo, nói Trần mama của Nghiêm gia đang định cho thuê cửa hàng.
Nhưng qua một ngày, lại nói không cho thuê nữa.
Thang thiếu gia đang chưa hiểu chuyện gì, cửa hàng này lại mở cửa, bên trong có thợ mộc bắt đầu sửa chữa cửa hàng.
Đây rõ ràng chính là tính toán làm ăn nha.
Chẳng lẽ nữ nhân họ Nhiếp kia đã trở lại? Được rồi, trốn hơn nửa năm cuối cùng cũng không trốn nữa.
Thang thiếu gia mang theo người giết tới, ai ngờ vừa hỏi, thợ mộc Bàng lại nói chủ cửa hàng là một đôi vợ chồng, nam chủ nhân họ Thiệu, không biết nữ nhân họ Nhiếp là ai.
Thang thiếu gia cảm thấy có thể Nhiếp Song đã âm thầm bán cửa hàng.
Được rồi, nếu muốn bán, vì sao lúc trước không bán cho hắn?
Đang nghĩ ngợi, bên ngoài đột nhiên truyền đến động tĩnh, ba nam nhân một trước một sau đi vào.
Thợ mộc Bàng quay đầu lại, thấy Thiệu Thanh Viễn, lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Thiệu công tử.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lập tức nhìn về phía Thang thiếu gia.
Thang thiếu gia cũng nhìn về phía hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt đối phương lạnh như băng, lạnh đến mức hắn không nhịn được mà lui về phía sau một chút.
Hạ nhân phía sau vội vàng đỡ lấy hắn, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, có phải ngài lạnh không?"
“Cút! Không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngươi là người câm." Thang thiếu gia quay đầu đánh vào đầu hắn.
Rồi thầm hít sâu hai cái, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, giống như người vừa rồi lùi lại không phải là mình.
Hắn đánh giá Thiệu Thanh Viễn, ừm, không biết.
"Ngươi chính là chủ cửa hàng này?"
"Ngươi là ai?" Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn về phía hắn.
"Ta họ Thang, Thang Khởi Kính." Thang thiếu gia hơi nâng cằm lên: "Bổn thiếu gia chưa từng thấy ngươi, không phải người kinh thành đúng không?"
“Không phải."
Thang Khởi Kính lập tức yên tâm hai phần, hắn chỉ cửa hàng, nói: "Cửa hàng này của ngươi ta mua, ngươi ra giá đi.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của hắn, nghĩ chắc cũng có chỗ dựa vào.
Nhưng...
"Mười vạn lượng." Hắn chậm rãi phun ra ba chữ.
Thang Khởi Kính sửng sốt, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình: "Ngươi nói bao nhiêu?"
“Mười vạn lượng." Thiệu Thanh Viễn lặp lại một lần nữa: "Ngươi ra mười vạn lượng, cửa hàng này cho ngươi.”
“Ngươi nghèo đến phát điên phải không?” Mười vạn lượng? Đủ cho hắn mua hơn mười hai mươi cửa hàng, đùa gì vậy?
Người ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đối thoại của hai người, rất nhanh đã có người bật cười.
Hạ nhân phía sau Thang Khởi Kính trừng mắt, những người đó lập tức cúi đầu che miệng.
Không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn lại gật đầu với Thang Khởi Kính: "Gần đây có chút nghèo, trong nhà mới mua nhà, mua đồ đạc, nên có chút eo hẹp, ngay cả hạ nhân còn chưa kịp mua. Cửa hàng này ra giá mười vạn lượng, chắc là đủ rồi."
Thang Khởi Kính: "..."
Hắn tức giận đến bật cười: "Ngươi cảm thấy có thể sao? Ai có thể dùng mười vạn lượng mua cửa hàng này của ngươi?”
“Nếu ngươi cảm thấy không có khả năng, vậy còn ở đây làm gì?” Thiệu Thanh Viễn lạnh lùng.
Thang Khởi Kính cảm thấy đối phương đang khiêu khích mình, hoàn toàn không để hắn vào mắt.
"Được, ngươi đùa giỡn ta."
Ngón tay hắn chỉ vào Thiệu Thanh Viễn, tức giận đến phát run, nói với mấy hạ nhân phía sau: "Đập nơi này cho ta.”