Chương 695: Hắn không phải là Thiệu Thanh Viễn kia chứ
Mấy hạ nhân kia lập tức muốn động thủ.
"Đừng, không thể đập." Thợ mộc Bàng vội vàng muốn ngăn cản, tuy rằng bọn họ vừa mới khởi công, nhưng đã đưa không ít gỗ tới, đập đi sẽ tổn thất một khoản.
Tên hạ nhân kia muốn đi về phía trước, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.
Thiệu Văn bất ngờ nắm lấy tay hắn ta, xoay người lật về phía trước, người này đã bị hắn ném xuống đất.
Hạ nhân Thang gia thấy thế, trong nháy mắt lập tức xúm lại.
Bốn người đánh lại một mình Thiệu Văn, nhưng không thể chiếm thế thượng phong.
Thang Khởi Kính cảm giác chuyện có chút khó giải quyết, hắn hối hận, hôm nay ra ngoài không nên mang theo mấy người bọn hắn, phải mang theo người có thân thủ tốt hơn.
Hiện tại mắt thấy bốn người cũng không thể đánh lại một người, lúc này thua, mặt mũi hắn để ở đâu?
Thang Khởi Kính quay mặt nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, sau đó phát hiện, một trận sát khí, cơ bắp phồng lên, có vẻ thân thủ còn tốt hơn.
Hắn lập tức từ bỏ, người thức thời là trang tuấn kiệt, hắn hiểu.
Bởi vậy Thang Khởi Kính lập tức quát: "Dừng tay, đều trở về cho ta.”
Bốn người vốn cảm thấy mình sắp thua, nghe được mệnh lệnh này không nói hai lời lập tức rút lui, có một người rút không kịp, bị Thiệu Văn quật ngã, vội vàng đứng lên chạy ra phía Thang Khởi Kính.
Thiệu Văn: "..." Hắn cũng yên lặng trở lại phía sau Thiệu Thanh Viễn.
Thang Khởi Kính thở ra một hơi, chỉ vào Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Được, lá gan của ngươi không nhỏ, có bản lĩnh hãy nói tên ra.”
Thiệu Thanh Viễn: "..." Tên này có phải ngốc không?
"Thế nào? Ngay cả tên cũng không dám nói, sợ ta quay lại trả thù ngươi sao?"
Loại thời điểm này, mặc dù biết là đang kích tướng, Thiệu Thanh Viễn vẫn mở miệng: "Thiệu Thanh Viễn."
“Được, Thiệu Thanh Viễn đúng không, ngươi chờ đó cho ta." Sau đó, Thang Khởi Kính vội vàng đi ra cửa.
Nhưng mà đi ra ngoài không xa, hắn đột nhiên dừng lại, nhíu mày, quay đầu lại hỏi: "Vừa rồi hắn nói hắn tên gì?”
"Thiệu, Thiệu Thanh Viễn." Hạ nhân phía sau cũng kịp phản ứng: "Thiếu gia, hắn không phải là Thiệu Thanh Viễn kia chứ?"
Thang Khởi Kính lắc lắc đầu: "Làm sao có thể trùng hợp như vậy? Chắc chắn là cùng tên.”
“Vậy, chẳng may thì sao?”
"Không phải nói Thiệu Thanh Viễn là người đại nhân đại đức hành y tế thế sao? Ngươi thấy có người đại nhân đại đức nào có bộ dạng như hắn không?”
Hạ nhân suy nghĩ một chút, cảm thấy thiếu gia nói có đạo lý, nhưng mà rất nhanh lại lắc đầu, vẫn cảm thấy có chút khả nghi: "Nhưng thiếu gia, Thiệu Thanh Viễn đến từ phủ Tuyên Hòa, chủ cửa hàng này trước kia cũng từ phủ Tuyên Hòa tới, có phải là quá trùng hợp không? Hơn nữa tuổi tác cũng đúng.”
Sắc mặt Thang Khởi Kính có chút đen, nếu thật sự là Thiệu Thanh Viễn kia mà nói, hình như không dễ gây chuyện rồi.
"Thiếu gia, nếu không chúng ta không cần cửa hàng này nữa? Lúc trước ngài muốn mua cửa hàng này cũng vì hạ bệ cửa hàng Trần gia đối diện, nhưng còn chưa tới phiên ngài ra tay, cửa hàng Trần gia đối diện hiện tại cũng đâu có làm ăn được?"
Thang Khởi Kính suy nghĩ một chút, cảm thấy có đạo lý: "Ngươi nói đúng, bổn thiếu gia bận rộn, hiện tại cũng chướng mắt cái cửa hàng kia. Hơn nữa ta thấy con phố này phong thủy không tốt lắm, ngươi xem cửa hàng Trần gia cũng mới mở hơn nửa năm giờ đã sắp lụi, ta mua về chẳng phải là chịu thiệt sao!"
“Đúng vậy." Hạ nhân liên tục gật đầu, đi theo vài bước lại hỏi: "Thiếu gia, chuyện Thiệu Thanh Viễn đến kinh thành, có phải nói cho quận vương gia không?”
Thang Khởi Kính nhíu mày, quận vương gia Dịch Tử Lam, chính là con cháu thế gia lúc trước nói trong tay mình có bạch mộc tử, muốn Thiệu Thanh Viễn làm nô tài một năm.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: "Quên đi, chúng ta cũng không xác định người này có phải là Thiệu Thanh Viễn kia hay không, nếu là nhầm lẫn, tiểu quận vương còn cho là ta đùa giỡn hắn, sẽ lột da của ta ah.”
Hơn nữa, hắn và quận vương gia cũng không quen biết.
Chuyện giữa hắn ta và Thiệu Thanh Viễn, chính mình vẫn không nên xen vào.
Thang Khởi Kính lại quay đầu nhìn thoáng qua cửa hàng kia, mang theo thủ hạ vội vàng rời đi.
Cho đến khi bọn họ đi xa, Thiệu Thanh Viễn mới nói thợ mộc Bàng tiếp tục, thợ mộc Bàng có chút lo lắng, hỏi hắn: "Thang thiếu gia này, còn có thể tới đây nữa không?"
“Không biết." Người họ Thang kia, tuy rằng một bộ dạng diễu võ dương oai đến đây gây chuyện.
Nhưng sau khi thấy mình không chiếm được tiện nghi lập tức rời đi, có thể nhìn ra được hắn ta không phải loại người lỗ mãng.
Nói vậy sẽ trở về điều tra rõ ràng thân phận của hắn sau đó mới có hành động.
Về phần sau khi điều tra xong, chắc sẽ không tới cửa nữa.
Nhưng những người khác không biết, bên ngoài rất nhanh đã có chưởng quầy của cửa hàng cách vách tới, nói với Thiệu Thanh Viễn: "Vị công tử này, ngươi có biết vị Thang thiếu gia vừa rồi là ai không?"
“Là ai?" Thiệu Thanh Viễn thật sự không biết.
Người nọ thần thần bí bí, nói: "Mẹ hắn là biểu cô nương Hoài Âm Hầu phủ, dựa lưng vào Hoài Âm Hầu phủ. Ngươi trực tiếp động thủ đánh người của hắn, hắn chắc chắn sẽ tìm ngươi tính sổ.”
Hoài Âm Hầu phủ??
Con ngươi Thiệu Thanh Viễn hơi nheo lại, không nghĩ tới Thang Khởi Kính này lại có quan hệ với Hoài Âm Hầu phủ.
Thiệu Thanh Viễn nhất thời trầm mặc, chưởng quỹ kia thấy bộ dạng lo lắng của hắn, lập tức lắc đầu, không nói thêm gì nữa, quay đầu trở về.
Thiệu Văn đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, thấp giọng hỏi: "Công tử, có thể xảy ra chuyện gì không?"
“Không có việc gì." Thiệu Thanh Viễn lại trấn an ba thầy trò thợ mộc Bàng, nói hắn cứ tiếp tục làm việc, những chuyện khác không cần quản.
Sau đó, hắn và Thiệu Văn về ngõ Hợp Thái.
Mà lúc này Cố Vân Đông cũng đã vào phủ Tần gia.
Cát thị nhìn thấy cô rất cao hứng, lôi kéo cô nói: "Ngươi đến kinh thành đã mấy ngày rồi, sao hiện tại mới tới? Ta đóng cửa từ chối tiếp khách, nhưng ngươi đến ta hoan nghênh còn không kịp đâu.”
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài có một bóng người nhỏ chạy tới.
Tần An Ninh vội vàng vọt tới trong lòng Cố Vân Đông: "Cố tỷ tỷ, đã lâu lắm rồi muội không gặp tỷ, muội rất nhớ tỷ.”
“Có phải An Ninh cao hơn hay không?”
Tần An Ninh cười tủm tỉm đi một vòng trước mặt cô: "Có phải cũng xinh đẹp hơn không?"
“Ừm, càng đẹp hơn."
Cát thị nghe xong không nhịn được mà đỡ trán: "Nào có ai da mặt dày như con?”
Tần An Ninh bĩu môi, lại đến bên cạnh Cố Vân Đông nói chuyện: "Cố tỷ tỷ, kinh thành thật nhàm chán, muội muốn trở về huyện Phượng Khai."
“Mẹ thấy con đã lỗ mãng quen rồi."
Lúc trước ở huyện Phượng Khai, Tần Văn Tranh dạy học, tuy nói nam nữ khác biệt, nhưng những người này đối với An Ninh mà nói, cũng là sư huynh sư đệ, thỉnh thoảng sẽ đưa con bé đi chơi, rất chiếu cố con bé.
Tần Văn Tranh lại càng không hạn chế con bé, sau đó đi một chuyến đến thôn Vĩnh Phúc, trong nhà lại càng không nhốt được, ba ngày hai bữa luôn chạy ra ngoài.
Nhưng ở kinh thành thì khác, thân phận hiện giờ của Tần Văn Tranh là trọng thần trong triều, nhất cử nhất động của An Ninh đều bị người khác để ý.