Chương 696: Thiệu Thanh Viễn nhà ngươi là đủ rồi
Cát thị cố tình thúc ép Tần An Ninh học chút quy củ lễ nghi, nhưng Tần Văn Tranh lại không thèm để ý, hắn rất sủng ái nữ nhi, chỉ nói An Ninh vui vẻ là được, không cần giống những nữ tử thế gia khác, nhìn cũng mệt mỏi.
Cát thị lại cảm thấy, An Ninh hiện giờ nếu không ước thúc tốt, tương lai sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Nếu lúc đó An Ninh không chịu nổi những lời đồn nhảm kia, thanh danh của con bé hỏng thì làm sao bây giờ? Lúc đó An Ninh còn vui vẻ không?
Cát thị và Tần Văn Tranh có bất đồng về vấn đề giáo dục của con gái, nhưng muốn nói ai đúng ai sai, lại nói không ra được.
Cát thị cũng chỉ nói với Cố Vân Đông, trước mặt những người khác sẽ không nói lung tung.
Cố Vân Đông nghe xong cũng không biết phải làm sao mới tốt, cô chưa từng sinh con, em trai và em gái nhà mình đều là nuôi thả, hơn nữa thân phận hoàn cảnh bất đồng, cô không có cách nào cho ý kiến.
Cô hơi cúi đầu, nhìn tiểu cô nương hoạt bát trước mặt, cười cười nói: "Muội muốn trở về huyện Phượng Khai, trong thời gian ngắn sợ là không có biện pháp thực hiện.”
An Ninh thở dài, ưu tư như tiểu đại nhân nói: "Trên đời chuyện không như ý có tới tám chín phần, muội thật sự quá khó khăn."
Cố Vân Đông bị cô nhóc chọc cười.
Nhìn An Ninh như vậy, Cố Vân Đông không khỏi nghĩ đến mấy đứa nhỏ trong nhà.
Cô đã viết thư cho bồ câu truyền thư trở về, nếu cha mẹ đến kinh thành, đoán chừng Khả Khả cũng sẽ đi theo. Vân Thư Nguyên Trí phải đọc sách, không chắc sẽ tới.
Cát thị ở một bên gõ gõ An Ninh: "Được rồi, mẹ và Cố tỷ tỷ nói chuyện, con đi chơi trước."
“Ồ." Tần An Ninh luyến tiếc Cố Vân Đông, tuy rằng cô bé hoạt bát hiếu động, nhưng cũng rất hiểu chuyện, biết các cô có việc muốn nói, nên trở về viện của mình.
Lúc này Cố Vân Đông mới nói đến chuyện mình mở cửa hàng: "Lần trước Nhiếp Song mua cửa hàng, lần này ta tới đây, vừa vặn trang trí nó trước, đến lúc đó chọn một ngày tốt là có thể khai trương.”
Cát thị lập tức hứng thú: "Tiệm trà sữa, Tân Minh Các?”
Nàng đã đến Tân Minh các phủ Tuyên Hòa, nhưng cũng chỉ đi một lần, dù sao nhà nàng ở huyện Phượng Khai, không có khả năng thường xuyên chạy đến phủ Tuyên Hòa uống trà sữa.
Nhưng chỉ đến một lần như vậy, Cát thị đã nhớ mãi không quên.
Hiện giờ nghe nói kinh thành cũng sắp mở, nàng lập tức có chút kích động.
Cố Vân Đông thấy thế, lúc này cười tủm tỉm nhìn nàng ấy: "Đúng vậy, chính là tiệm trà sữa, ngươi có hứng thú hợp tác một phen không?”
Thấy vẻ mặt thể hiện rõ có mục đích của cô, Cát thị không khỏi bật cười: "Các ngươi đã có ba chủ nhân rồi, muốn tiền có tiền, còn có năng lực, cần ta hợp tác cái gì nữa?"
“Đương nhiên là cần." Cố Vân Đông nói: "Cần thân phận của ngươi, nếu người khác biết cửa hàng này có phần của phu nhân Tần gia, ai dám tới gây chuyện?”
Cát thị sửng sốt, lập tức bật cười: "Sao còn cần thân phận của ta? Thiệu Thanh Viễn nhà ngươi cũng đủ rồi.”
Cố Vân Đông khó hiểu: "Thiệu đại ca?”
Cát thị thấy bộ dạng này của cô, lập tức bừng tỉnh: "Xem ra ngươi còn chưa rõ thanh danh của Thiệu Thanh Viễn nhà ngươi ở kinh thành nha.”
Cố Vân Đông thật đúng là không biết, cô theo bản năng thẳng lưng, vội vàng hỏi: "Thanh danh của Thiệu đại ca làm sao vậy?”
Cát thị ho nhẹ một tiếng, uống một ngụm nước, lúc này mới chậm rãi nói đến một số chuyện nàng nghe được cách đây không lâu.
Phương pháp ghép mủ đậu bò là một thành tựu phi thường vĩ đại, đối với một quốc gia mỗi năm có rất nhiều người chết vì bệnh đậu mùa mà nói, đây là một phát minh vượt thời đại, bất kể là đối với hoàng đế, hay đối với những người khác sinh ra trong triều đại này tận mắt chứng kiến, đều sẽ được ghi vào sử sách.
Kỳ thật nếu chỉ là như vậy thì thôi, trên đời này các loại thành tựu nhiều không đếm xuể, không phải ai cũng nổi danh như vậy.
Phần lớn là sau khi chết danh tiếng mới vang dội, lúc này mới được thế nhân nhớ đến.
Nhưng chuyện này hết lần này tới lần khác lại được Hoàng Thượng đặc biệt tuyên dương lớn, Thiệu Thanh Viễn một tiểu tử nông thôn ngay cả đại phu cũng không phải, dám tự mình phòng bệnh cho hoàng tử, lá gan quyết đoán, không sợ chết này, thật đúng là làm cho một số người kính nể.
Hoàng Thượng muốn mở rộng phương pháp này, cũng muốn thiết lập uy tín cho hoàng tử, muốn làm cho mình nổi danh ngàn năm lịch sử, cho nên hắn âm thầm cho người viết mấy bài thơ, ngầm tán dương việc này.
Mà Thiệu Thanh Viễn là công thần lớn nhất, tất nhiên cũng không tránh khỏi việc tuyên truyền như vậy.
Hơn nữa hắn bởi vì vấn đề thân phận, ngược lại làm cho không ít dân chúng đồng cảm và sùng bái.
Các ngươi xem, một người bình thường giống như bọn họ, bởi vì chuyện này mà được lưu danh trong lịch sử, được Hoàng Thượng trọng dụng, ngay cả hoàng tử cũng cảm kích hắn. Vậy bọn họ cố gắng, không chừng tương lai cũng có thành tựu như vậy đúng không?
Ngay sau đó, một số văn nhân bắt đầu làm tô đẹp cho hắn. Một số quán trà đã biên soạn sự tích đó thành sách, một số người muốn viết tiểu sử về hắn, để cho các thế hệ tương lai đọc.
Cố Vân Đông nghe vậy vẻ mặt hắc tuyến, bỗng nhiên nghĩ đến tuyên truyền lúc trước của mình ở phủ Tuyên Hòa, tuy phương thức khác nhưng kết quả lại giống ah.
Cô thật sự không nghĩ tới, thanh danh của Thiệu Thanh Viễn ở kinh thành... lại là như vậy.
Cát thị cười nói: "Bây giờ ngươi biết rồi chứ? Nếu người khác biết cửa hàng kia là của Thiệu Thanh Viễn, là Thiệu Thanh Viễn đã phát minh ra phương pháp phòng bệnh đậu mùa, ngươi nói ai còn dám tới cửa gây chuyện? Phu quân ngươi tuy rằng trong tay không có quyền lợi, nhưng có thanh danh, ai dám đến cửa hàng các ngươi gây phiền toái, sợ là sẽ bị người ta mắng thành vong ân phụ nghĩa không biết tốt xấu. Trong kinh thành nhiều thế gia quyền quý như vậy, phần lớn đều sĩ diện, ai muốn mang danh như vậy?”
Ít nhất, trong thời gian ngắn sẽ không ai tìm xui xẻo.
Về phần sau này sự tích về Thiệu Thanh Viễn chậm rãi phai nhạt, bọn hắn có dám hay không...
Cát thị cảm thấy, với bản lĩnh của Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, lúc đó cánh cũng đã cứng, ai tới cửa là tìm ngược.
Cố Vân Đông nghe vậy, cũng muốn cười.
Vậy có phải cô nên cảm kích Hoàng Thượng không, nếu không phải hắn ra sức tuyên truyền, cũng sẽ không đạt hiệu quả như vậy?
Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hỏi: "Thiệu đại ca được đưa vào sử sách, còn ta thì sao? Đường trắng kia là ta làm ra, hiện giờ ở kinh thành cũng rất nối tiếng, rất hiếm đấy.”