Chương 697: Phụ nhân đến từ thôn nhỏ, Cố thị
Cố Vân Đông cảm thấy có chút kích động, là danh nhân trong lịch sử đó, thật làm người ta kích động trong lòng mà.
Nhưng Cát thị lại cười gượng một tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Sau một lúc lâu mới nói: “Có lẽ…sẽ được ghi chép lai. Phụ nhân Cố thị đến từ một thôn nhỏ nào đó ở huyện Phủ Khai chăng?”
Cố Vân Đông: “……” Sử quan có thể làm người tử tế một tí không? Nữ nhân thì không xứng đáng có tên họ ư?
Thật mất hứng, Cố Vân Đông có chút nhụt chí uống một ngụm trà lớn.
Nhưng cô cũng biết, xa hội hiện giờ chính là như vậy, nói không chừng ngay cả hai chữ Cố thị cũng không có.
Trừ phi phải là người thật sự vô cùng vô cùng nổi danh, đừng nói đến việc cô chỉ là một dân thường, thậm chí cho dù là quý nữ hoàng thất, quốc mẫu Hoàng Hậu, cũng chỉ được ghi lại phong hào và tên dòng họ.
Bỏ đi, Cố Vân Đông cũng không quá quan tâm đến việc lưu danh sử sách, chỉ cần sống tốt là được rồi.
Bây giờ biết chuyện của Thiệu Thanh Viễn rồi, trong lòng cô cũng đã nắm chắc.
Nhưng mà……
“Ta vẫn hy vọng được hợp tác với ngươi.”
Cát thị có chút kinh ngạc: “Vì sao?”
“Danh tiếng của Thiệu đại ca sẽ ngăn người ta tới cửa bới móc, thế nhưng tiệm trà sữa nhắm đến những vị tiểu thư phu nhân giàu có, chung quy nhất định phải có người dẫn dầu. Những người này sẽ không vì Thiệu đại ca mà đến tiệm trà sữa của ta vung tiền, nhưng nếu có phu nhân của Lại Bộ thị lang, sủng thần của Hoàng Thượng dẫn đầu, nhất định có thể thu hút không ít khách nhân.”
Cát thị bừng tỉnh: “Ngươi muốn ta truyền bá giúp ngươi.”
“Thật ra đây cũng là một nguyên nhân, còn có một lý do khác nữa, ta, Đái phu nhân và Nhiếp Song đã thương lượng với nhau rồi. Về sau chúng ta nhất định sẽ tới các phủ thành khác để mở tiệm, nhưng sức người có hạn, không phải phủ thành nào chúng ta cũng có giao thiệp. Cho nên, sau này khi mở cửa tiệm ở phủ thành nào, chúng ta cũng sẽ tìm người thích hợp để hợp tác.”
Lần trước sau khi gặp Đoàn Uyển ở phủ Vạn Khánh, Cố Vân Đông đột nhiên nảy ra ý tưởng này.
Nhưng khi đó cô chỉ nghĩ đến phủ Vạn Khánh hợp tác với Đoàn Uyển mà thôi, chứ chưa từng nghĩ tới Kinh Thành.
Mãi sau khi cô gửi thư về cho Đái Đái phu nhân và mọi người, Đái phu nhân mới đề cập đến chuyện này.
Cửa tiệm mà các cô mở khác với cửa tiệm thông thường, Tân Minh Các nhắm vào các nữ nhân, những nữ nhân có tiền.
Nhưng muốn có nền tảng khách hàng theo cách này, thì cần phải có người dẫn đầu. Đặc biệt, người dẫn đầu phài là người có thân phận và địa vị nhất định, phải xác định tiêu chuẩn ngay từ đầu.
Nhưng mấy người Đái phu nhân chỉ có thể đóng vai trò như vậy ở phủ Tuyên Hòa, ở những nơi khác thì không được.
Các cô cũng không thể mở cửa tiệm như những người khác, chỉ tìm một chưởng quầy có năng lực đến là xong. Một người không có tiếng tăm gì ra ngoài mở cửa tiệm, cho dù mới mẻ độc đáo, tuyên truyền ba hoa chích choè đủ thứ, chưa chắc những tiểu thư phu nhân đó sẽ chấp nhận đến.
Trái lại, một số phụ nhân chợ búa sẽ vào xem thử vì tò mò, nhưng kể từ lúc đó, nhóm mục tiêu mà các cô đề ra đã chệch hướng rồi.
Tân Minh Các không cần toàn bộ người ở phủ thành biết đến, nhưng đỏi hỏi những người ở trong một vòng tròn nhất định phải biết đến họ.
Phủ Tuyên Hòa có Đái phu nhân và Nhiếp Song làm người dẫn đầu, cho nên mới có thể phát triển mạnh mẽ như vậy. Phủ Vạn Khánh thì có Đoạn Uyển, tuy rằng nàng không phải là tiểu thư quan gia, nhưng nàng cũng thường qua lại với các tiểu thư nhà quan lại. Thanh danh của Đoàn gia ở phủ Vạn Khánh cũng đủ.
Ở Kinh thành, Cố Vân Đông cảm thấy Cát thị rất phù hợp.
Cố Vân Đông cũng không cần Cát thị làm gì, chỉ mượn danh mà thôi, mỗi tháng chia tiền lãi của cửa tiểm ở Kinh Thành, mọi người đôi bên cùng có lợi.
Vì thế, Đái phu nhân và Nhiếp Song đều cảm thấy rằng họ có thể giảm bớt cổ phần của mình lại.
Dù sao các nàng cũng chỉ có thể ra tiền, không thể giúp gì khác.
Cát thị nghe ý tưởng của cô xong, thật ra cũng có chút động tâm.
Là một người đã tận mắt chứng kiến sự phát đạt của tiệm trà sữa phủ Tuyên Hòa, Cát thị biết, một khi đốm lửa này bắt đầu lan đến kinh thành, hiệu quả nhất định sẽ tăng lên gấp bội.
Thời gian nàng tới kinh thành chưa lâu, tuy trước đó Tần Văn Tranh đã mua mấy gian cửa tiệm ở kinh thành, bây giờ trong nhà cũng chẳng thiếu bạc.
Nhưng làm gì có ai chê ít bạc bao giờ? Bây giờ nàng còn có nữ nhi, nhìn dáng vẻ của An Ninh, cũng chẳng biết tương lai con bé sẽ phải gả cho hạng người gì. Thân là mẹ, nàng đương nhiên muốn chuẩn bị của hồi môn cho nữ nhi nhiều hơn một chút.
Cô nương gả cho người ta, trong tay có bạc thì không cần phải hoảng sợ.
Cát thị do dự một lát, vẫn không nhịn được mà gật đầu.
Cố Vân Đông lập tức ký khế thư với nàng ấy. Tuy nói là quan hệ của bọn họ tốt, nhưng cho dù là huynh đệ ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng, có khế thư rồi tương lai nếu như Tần Văn Tranh không đồng ý, cũng không thể nuốt lời đúng không?
Cố Vân Đông vô cùng đắc chí cất khế thư đi, Cát thị cũng vui mừng cất khế thư vào hộp khóa lại.
Tiếp theo, hai người bắt đầu bàn bạc về việc mở cửa tiệm.
“Trước khi khai trương cửa hàng, ta sẽ gửi thiệp mời cho các phu nhân và tiểu thư ở kinh thành, mời người tới trong phủ làm khách. Chúng ta tới kinh thành lâu như vậy rồi, vẫn chưa mở tiệc thiết đãi khách nhân. Đến lúc đó ngươi mang trà sữa, váng sữa, gà rán, điểm tâm gì đó đến, mang mấy món mới lạ ra cho mọi người nếm thử. Những người này khẳng định sẽ rất thích.”
Cố Vân Đông cũng nghĩ như vậy, đây chính là một cơ hội quảng bá hiếm có.
Nói đến yến tiệc, con nguơi Cố Vân Đông hơi nheo lại, nói: “Ngươi có thể giúp ta mời phu nhân và tiểu thư Hoài Âm Hầu phủ đến không?”
Hoài Âm Hầu phủ?
Cát thị: “Ngươi muốn gặp người nào của Hoài Âm Hầu phủ?”
“Ừ.” Cố Vân Đông cũng không muốn gạt nàng: “Thân thế của Thiệu đại ca, khả năng có chút quan hệ với Hoài Âm Hầu phủ.”
Cát thị kinh ngạc, nàng đương nhiên biết thân thế của Thiệu Thanh Viễn bây giờ vẫn còn là một bí ẩn. Lúc trước Tần Văn Tranh nói với nàng rằng, bọn họ từng nghi ngờ Đào gia, sau đó đã chứng thực tam công tử Đào gia không phải là Thiệu Thanh Viễn, mọi manh mối lập tức bị cắt đứt.
Tần Văn Tranh cũng giúp bọn họ để ý đến việc này, nhưng nàng không ngờ tới chuyện này thế mà lại có quan hệ với Hoài Âm Hầu phủ ở kinh thành.
Đúng rồi, Hoài Âm Hầu phủ họ Thiệu.
Cát thị vội nói: “Ta mời Hoài Âm Hầu phủ đến đương nhiên không có vấn đề gì, chẳng qua, nếu ngươi muốn biết thân thế của Thiệu Thanh Viễn, chỉ sợ không thể thực hiện được.”
“Hử?”
“Ngươi không biết, mấy năm gần đây Hòa Âm Hầu phủ càng ngày càng khiêm tốn, bọn họ không thường xuất đầu lộ diện. Hơn nữa Hầu gia của Hoài Âm Hầu phủ bây giờ tầm thường không có tài cán gì. Tuy rằng mang danh hiện hầu gia, nhưng lại đảm nhận chức quan nhàn tản, trong tay không có thực quyền. Người đệ đệ kia của hắn cũng vậy, thế hệ sau này thật ra cũng có hai người thông tuệ, nhưng bây giờ cũng chỉ là tú tài mà thôi. Cho nên hiện giờ lão phu nhân và hầu gia phu nhân của Hoài Âm hầu phủ không thích ra cửa lắm, nhưng thế tử phu nhân lại là người thích náo nhiệt, nếu mở tiệc chiêu đãi các nàng, đoán chừng người ra cửa cũng là người đồng lứa với thế tử phu nhân kia.”
Những người thuộc thế hệ trẻ hơn cũng chẳng lớn hơn Cố Vân Đông là bao, đối với chuyện hai mươi năm trước và thân thế của Thiệu Thanh Viễn, căn bản không thể nào biết được, cho dù tới cũng không tìm hiểu được thêm thông tìn gì.
Tuy nói thế tử phu nhân Hoài Âm hầu phủ kia nhanh mồm nhanh miệng, nhưng nàng ta cũng chỉ mởi gả vào hầu phủ được sáu bảy năm mà thôi.
Cố Vân Đông khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút thấy cũng phải.
Mặc dù hiện giờ Tần gia đang trong lúc hưng thịnh, nhưng Tần gia không có lão phu nhân, những người có bối phận lớn ở nhà khác không có khả năng sẽ đến đây
Cát Thị thấy vẻ mặt rối rắm của cô cười nói: “Có điều ngươi tới vừa khéo. Mặc dù ta không có cách nào mời lão phu nhân Hoài Âm Hầu phủ hay mấy người kia đến đây, nhưng chúng ta có thể đến hầu phủ.”
Hai mắt Cố Vân Đông sáng lên, vội vàng hỏi: “Làm thế nào?”