Chương 698: Mồ hôi đầy đầu
Cát thị cười nói: “Trước đó ta nhận được thiệp mời của hầu phủ, nói hoa mai ở hậu viện Hoài Âm hầu phủ đang nở rộ, mời mọi người đến ngắm hoa. Vốn ta cảm thấy không quen, nên định từ chối, bây giờ nếu ngươi muốn đến hầu phủ, đây cũng là một cơ hội.”
Ngắm hoa sao, lúc nào cũng được nha, chẳng qua là mượn cớ để tổ chức yến hội mà thôi.
Cát thị mới tới kinh thành được một khoảng thời gian ngắn, đã có không ít nhóm phu nhân thế gia đứng ra mở yến tiệc, nàng nhận được không biết bao nhiêu thiệp mời, thế nhưng Cát thị cũng chỉ đi có hai lần thôi.
Phu nhân thế tử của Hoài Âm hầu phủ còn tính là đưa thiệp tương đối trễ. Đúng là các lão phu nhân không thích mấy kiểu náo nhiệt này, nhưng giao thiệp cơ bản vẫn cần phải làm. Huống chi, Hoài Âm Hầu phủ cũng từng có thời gian huy hoàng, cho nên rừng hoa mai trong phủ bọn họ thật sự rất lớn, cũng thật sự đẹp.
Có không ít phu nhân tiểu thư là vì cảnh đẹp mà đến.
Cố Vân Đông lập tức cười, thật đúng là quá trùng hợp.
“Khi nào vậy?”
“Hai ngày sau.”
Hai ngày sau à, hai mắt Cố Vân Đông sáng lên: “Được, ta đi.”
Sau đó Cát thị giải thích thêm vài chuyện cho Cố Vân Đông, nhân tiện nói qua một chút tình hình trong Hoài Âm hầu phủ, còn giữ cô ở lại ăn cơm xong mới tiễn cô ra cửa.
Đến khi lên xe ngựa rời khỏi Tần gia, Cô Vân Đông mới chợt nhớ ra, cô quên mất không hỏi Cát thi xem có ứng cử nữ chưởng quẩy nào cho cửa tiệm không.
Có điều tính toán một chút, dù sao hai ngày nữa cũng gặp lại, đến lúc đó hỏi cũng như nhau.
Khi cô trở về nhà, thấy Thiệu Thanh Viễn đang tựa vào ghế nằm đọc sách.
Thiệu Văn không ở đây, Cố Vân Đông đuổi Đồng Thủy Đào ra ngoài, đi qua nằm lên trên người hắn, vòng tay qua ôm eo hắn nói: “Hôm nay thiếp đến Tần gia, nghe được không ít chuyện của chàng.”
Thiệu Thanh Viễn ôm lấy cô, tránh cho cô ngã xuống, nghe vậy không khỏi nhướng mày: “Chuyện của ta? Chuyện gì thế?”
“Thì ra ở kinh thành chàng có danh tiếng lớn như vậy, hình như tên tuổi của chàng rất có ích.”
Thiệu Thanh Viễn buông sách xuống, hơi nâng người lên, ôm cô ngồi lên đùi của mình.
“Không đúng, người ngoài đều nói ta mặt mũi hiền lành.”
Cố Vân Đông ‘ phụt ’một tiếng bật cười, ôm lấy gương mặt của hắn nhín trái ngó phải, một lúc lâu sau mới gật gật đầu: “Đúng là mặt mũi rất hiền lành.”
Thiệu Thanh Viễn híp mắt lại, giữ chặt đầu của cô hôn một cái.
Nha đầu này thật xấu xa, còn dám giễu cợt hắn.
Cố Vân Đông vui vẻ cực kỳ, dựa vào trong ngực hắn nói chuyện. Cô kể cho hắn chuyện mình ở Tần phủ hợp tác với Cát thị, và việc hai ngày sau sẽ đến Hoài Âm Hầu phủ.
Nói đến Hoài Âm Hầu phủ, Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lát, cũng nhớ tới tên Thang Khởi Kính mà hắn gặp ở cửa tiệm ngày hôm nay.
Mẫu thân của người này, hình như là biểu cô Hoài Âm hầu phủ?
“Thang Khởi Kính……” Cố Vân Đông nghe đến tên này, gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Thiệu Thanh Viễn nhìn cô, nói: “Hai ngày sau, ta đi với nàng. Ta sẽ đợi nàng ở bên ngoài hầu phủ.”
Đáng tiếc, chỉ mời nữ tử.
Cố Vân Đông cười nhéo nhéo mặt hắn: “Không yên tâm à?”
“Ừ.”
“Được, vậy đến lúc đó chàng ở bên ngoài chờ ta.”
Nếu như có bất kỳ manh mối gì, cũng có thể nói cho hắn đầu tiên. Dù sao đây cũng là chuyện về thân thế của hắn, chỉ mong chuyến này sẽ có thu hoạch.
Cố Vân Đông muốn Thiệu Thanh Viễn có thể sớm ngày đoàn viên với người nhà.
Hai ngày sau, một nhóm bốn người Cố Vân Đông, sáng sớm đã ngồi xe ngựa đến Tần phủ, sau đó họp mặt với Cát thị An Ninh, rồi cùng nhau đi đến Hoài Âm Hầu phủ.
Tuy nhiên, bọn họ vừa mới đi chưa được bao lâu.
Một chiếc xe ngựa vội vội vàng vàng đi về phía ngõ Hợp Thái, dừng trước cổng Thiệu gia.
Ngay sau đó, phu xe xoay người lại đỡ một người mồ hôi đầy đầu trong xe ngựa xuống dưới.
Sau khi người trên xe bước xuống, xa phu nhanh chóng tiến đến gõ cửa.
Gõ cửa hồi lâu cũng không ai đáp lại, xa phu quay đầu lại nhìn người đang đứng đằng sau mình.
Tống Đức Giang nhíu mày, thấy nhà bên cạnh có tiếng mở cửa, Du tẩu tử nhìn thấy bọn họ thì vội vàng nói: “Các người tìm người Thiệu gia à? Bọn họ không ở nhà, hai vợ chồng bọn họ ngồi xe ngựa ra cửa từ sáng sớm rồi.”
Tống Đức Giang nghe vậy, vội vàng quay qua hỏi nàng ta: “Ngươi có biết bọn họ đi nơi nào không?”
Du tẩu tử lắc đầu: “Chuyện này thì ta không rõ lắm, ngươi có việc gấp gì sao? Ngươi cứ để lại tên, đợi bọn họ quay lại, ta nói giúp ngươi một tiếng.”
“Ta họ Tống, ngươi cứ nói vậy là bọn họ biết. Quả thật ta có việc rất gấp, nếu bọn họ trở lại, làm phiền ngươi chuyển lời giúp ta.”
Du tẩu tử xua xua tay: “Không phiền, không phiền.”
Tống Đức Giang lại nói lời cảm tạ, lau mồ hôi xong, vội vàng lên xe ngựa.
Ông nhìn cổng lớn Thiệu gia một cái, nói với xa phu: “Đến cửa hàng phố Cẩm Lan xem thử.”
Xa phu nhanh chóng quay đầu xe, đi thẳng đến phố Cẩm Lan.
Đáng tiếc, lúc Tống Đức Giang đứng ở trong cửa hàng, thì chỉ thấy ba người thợ mộc Bàng đang bận rộn. Bàng thợ mộc nói hôm nay phu thê Thiệu Thanh Viễn không tới đây.
Tống Đức Giang có chút nóng nảy, xa phu thấy thế, chạy nhanh đến đỡ ông lên xe: “Lão gia, chúng ta không có thời gian đi tìm bọn họ, nếu không quay về, nói không chừng……”
Tống Đức Giang thở ra một hơi, trong ánh mắt có thứ gì đó dần trở nên kiên định.
Ông nghiến răng nghiện lợi, buông mành xe xuống, dặn dò xa phu: “Đi, hồi phủ. Cùng lắm thì, đợi hai người bọn họ trở về, ta để bọn nó chịu đòn nhận tội.”
Xa phu gật đầu, tốc độ đánh xe cũng nhanh hơn, một lúc sau đã trở về Tống gia.
Mà giờ phút này hai người Thiệu Thanh Viễn không biết rắng Tống Đức Giang tìm kiếm bọn họ đến mức lòng nóng như lửa đốt.
Bọn họ đã theo Cát thị tới cổng Hoài Âm Hầu phủ, Cố Vân Đông nhìn thoáng qua cổng lớn hầu phủ, quay đầu lại nói với Thiệu Thanh Viễn đang ngồi trong xe ngựa: “Ta đi vào trước.”
“Ừm, chú ý an toàn, thấy có gì không thích hợp thì ra ngoài ngay.”
Cố Vân Đông bật cười: “Ta chỉ đi ngắm hoa thôi mà, sao mà cứ làm như chuẩn bị ra chiến trường vậy. Yên tâm đi, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay cô: “Ta ở bên ngoài chờ nàng.”
Chờ Cố Vân Đông xuống xe ngựa, Thiệu Thanh Viễn lại gật gật đầu với Cát thị: “Làm phiền ngươi.”
Mãi cho đến khi Cát thị dẫn Cố Vân Đông và An Ninh vào phủ rồi, Thiệu Thanh Viễn mới quay trở lại ngồi trong xe ngựa.
Nơi này là cổng lớn của hầu phủ, xe ngựa không thể cứ dừng ở đây chờ.
Thiệu Thanh Viễn nhìn trái phải một chút, phát hiện xung quanh Hầu phủ đều là phủ đệ, một cái trà lâu hay tửu lầu cũng không có, nhưng ở đầu ngõ xa một chút có một quán trà.
Thiệu Thanh Viễn nói Thiệu Văn đánh xe ngựa đi, còn hắn tự mình đi đến cửa tiệm kia ngồi.
Cố Vân Đông theo Cát thị vào cửa, lúc này mới ầm thầm ngước mắt đánh giá cảnh vật bên trong hầu phủ.
Không hổ là Hoài Âm hầu phủ đã từng hưng thịnh một thời, nơi này còn lớn hơn cả phủ đệ mà hoàng đế ban thưởng cho Tần Văn Tranh. Cho dù hiện giờ hầu phủ kém xa trước kia, nhưng cảnh sắc vẫn tráng lệ như cũ.
Hạ nhân dẫn các cô đi vòng qua cổng hoa, sau đó ngay lập tức có một người tươi cười đến đón bọn họ.
“Tần phu nhân, người cũng tới rồi à, vừa nãy ta còn muốn ra cửa xem một chút. Đến đây, sang bên này.”
Người nọ vừa nói, vừa cúi đầu nhìn Tần An Ninh: “Đây là An Ninh nhỉ, dáng dấp thật xinh xắn, còn rất có tinh thần.”
An Ninh ngoan ngoãn thỉnh an, Cố Vân Đông thế mới biết, vị này chính là thế tử phu nhân của Hoài Âm Hầu phủ.