Chương 699: Cố Vân Đông không chớp mắt
Thế tử phu nhân cười đứng thẳng người, nhìn về phía Cố Vân Đông ở bên cạnh, trong mắt có chút nghi hoặc: “Đây là……”
“Đây là chất nữ ta, chồng nàng ấy họ Thiệu, nghe nói hoa mai của hầu phủ nổi tiếng ở kinh thành, một hai đòi theo ta đến đây xem thử. Ta đành phải dẫn nàng tới đây gặp ngài, mong thế tử phu nhân ngàn vạn lần đừng trách móc.”
Tuy Cát thị chỉ lớn hơn Cố Vân Đông mấy tuổi, nhưng Tần An Ninh gọi Cố Vân Đông là tỷ tỷ, Cố Vân Thư lại là đệ tử của Tần Văn Tranh, cho nên cũng chỉ có thể tính bối phận như vậy.
“Nói gì vậy, ta là người thích náo nhiệt, đã đến rồi ta đương nhiên hoan nghênh. Nhà chồng họ Thiệu, nói không chừng 500 năm trước chúng ta còn cùng một nhà đấy.”
Cố Vân Đông nhếch môi, cười đầy ẩn ý, phải vậy không? Cô vì muốn biết bọn có phải cùng một nhà hay không mới đến đây.
Cô cũng hành lễ, ngay sau đó phu nhân thế tử dẫn các cô đi vào bên trong.
Còn chưa đến gần, Cố Vân Đông đã nhìn thấy xa xa một mảnh cảnh sắc đỏ rực, thật sự tráng lệ vô cùng, giống hệt như tiên cảnh.
Quả thật là nhất cảnh ở kinh thành, rừng hoa mai này của Hoài Âm Hầu phủ, xác thật rất đẹp, Cố Vân Đông không khỏi nín thở.
Ngay cả Cát thị, cũng hơi ngạc nhiên.
Phu nhân thế tử thấy dáng vẻ này của các cô, không nhịn được mím môi mỉm cười: “Đi thôi, bây giờ đứng từ xa nhìn là tuyệt nhất, nhưng khi đặt mình ở bên trong rừng mai, lại có một tư vị khác đấy.”
“Đúng vậy.”
Mấy người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh, tiếng cười nói khe khẽ đã truyền đến bên tai.
Xem ra trong rừng mai đã có không ít phu nhân tiểu thư.
Thấy Cát thị đến, lập tức có vài người tiến đến đón nàng.
Nói cho cùng người trước mặt cũng là phu nhân tâm phúc của hoàng đế, cho dù nơi này có không ít quý tộc thế gia, thậm chí có người thân phận địa vị còn cao hơn cả Tần Văn Tranh, nhưng khi đối mặt với Cát thị, vẫn tươi cười chào hỏi, không dám khinh thường nàng.
Cố Vân Đông nắm tay Tần An Ninh, lặng lẽ đứng ở một bên, nghe Cát thị giới thiệu mình, sau đó khẽ gật đầu chào hỏi.
Chỉ là hơi nhiều người, một lúc sau, nụ cười trên gương mặt Cố Vân Đông có chút không duy trì nổi nữa.
Không chỉ cô, mà An Ninh lại càng không thể chịu được, có mấy lần con bé không nhịn được túm lấy tay của Cố Vân Đông quơ qua quơ lại.
Cuối cùng cũng được đến trong đình ngồi xuống, thế tử phu nhân nói: “An Ninh có muốn qua bên kia chơi không? Các tiểu cô nương đều đang ở bên kia, cháu qua đó góp vui đi?”
Kỳ thật Tần An Ninh không muốn đi, cô bé cảm thấy mình và các nàng không phải là người cùng đường.
Nhưng mà cô bé càng không muốn ở lại chỗ này, mẫu thân và mấy phu nhân tiểu thư nhất định sẽ nói chuyện rất lâu, quá nhàm chán.
Dù sao chỉ cần rời khỏi nơi này là được, không nhất thiết một hai phải chơi cùng những người đó.
Bởi vậy cô bé gật gật đầu, nhìn về phía Cát thị.
Cát thị liếc mắt nhìn Cố Vân Đông một cái, nàng biết cô đến hầu phủ là có mục đích, không thể cứ để cô ngồi ở đây với mình được.
Cho nên nàng nói với Cố Vân Đông: “Vân Đông, ngươi giúp ta đi nhìn An Ninh một chút, con bé nghe ngươi, đừng để cho con bé đùa nghịch quá.”
“Được.” Cố Vân Đông ngoan ngoãn gật đầu, cô quay qua nói lời từ biệt với mấy phu nhân tiểu thư khác rồi nắm tay Tần An Ninh rời đi.
Trong con mắt của đông đảo phu nhân, Cố Vân Đông chẳng hề thu hút, chỉ là một tiểu phụ nhân đã thanh thân, đoán chừng là đến nường nhờ hào quang của Tần Văn Tranh. Không có cô ở đây, những người này càng cảm thấy thoải mái hơn.
Nha hoàn trong phủ nhanh chóng dẫn Cố Vân Đông và Tần An ninh đi sang phía bên kia khu rừng.
Khi tới nơi, Cố Vân Đông quả nhiên nhìn thấy bảy tám tiểu cô nương đang ở bên kia chơi đùa hi hi ha ha, tất cả khoảng chừng đều dưới mười tuổi
Tần An Ninh không vui khi đến đây, đứng ở một chỗ nói chuyện cùng Cố Vân Đông
Mấy tiểu cô nương vốn còn đang chơi đùa, thấy các cô lại hai mặt nhìn nhau.
Không bao lâu sau, có hai tiểu cô nương trạc tuổi An Ninh chạy tới, đứng trước mặt Tần An Ninh, rủ con bé: “An Ninh, ngươi có muốn đến chơi với chúng ta không?”
Tần An Ninh không muốn, cô bé không thích những người này.
Mới tí tuổi mà đã thích ganh đua, không phải là cha mẹ trong nhà thương yêu, thì là bản thân học cầm kỳ thư họa, được tán dương, được khen thưởng. Bọn chúng còn hỏi có phải học vấn của cô bé cũng rất lợi hại hay không. Dù sao cha cô bé cũng là thiêu niên thiên tài, từng gây chấn một thời.
Sau này biết được An Ninh cũng chẳng lợi hại hơn các nàng, ánh mắt bọn họ nhìn cô bé ngày càng không đúng.
Cứ như thể việc bản thân không phải là tài nữ đã khiến cho cha cô bé mất mặt vậy.
Cho nên cuộc gặp mặt lần trước, bọn chúng chia tay chẳng vui vẻ gì.
Không ngờ bây giờ các nàng lại tới tìm mình, Tần An Ninh nhướn đôi mày nhỏ, lắc đầu nói: “Ta không đi đâu, ta muốn ở đây với Cố tỷ tỷ.”
Hai tiểu cô nương kia đầy hiếu kỳ, ngước mắt lên nhìn về phía Cố Vân Đông.
Sau đó lại quay đầu nhìn những tiểu cô nương khác, vội vàng nói thêm: “An Ninh, đi cùng chúng ta đi, lần trước là chúng ta không đúng, về nhà đã bị cha mẹ mắng cho một trận. Chúng ta biết sai rồi, về sau sẽ không thế đâu.”
Tần An Ninh sửng sốt, nhìn bọn họ có vẻ như thật sự áy náy, cô bé tức khắc mềm lòng.
Tiều cô nương vốn dĩ không phải là người có tính so đo, người ta cũng đã xin lỗi rồi, cô bé lại cứ nắm khư khư không buông thì thật không đủ rộng lượng.
Cô bé lập tức mím môi, nhỏ giọng nói: “Vậy, ta tha thứ cho các ngươi.”
Sau đó, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông bật cười: “Muội muốn đi thì đi thôi, ta ở đây tự mình thưởng hoa, có chuyện gì thì gọi ta một tiếng.”
Suy nghĩ của Cố Vân Đông và Tần An Ninh không giống nhau, cô biết những người này “hạ mình chiếu cố” chạy tới mời An Ninh, là vì xem trọng cha con bé. Bọn chúng nói lần trước trở về bị cha mẹ mắng cho một trận, đoán chừng là cha mẹ bọn chúng yêu cầu phải giữ mối quan hệ tốt với tiểu cô nương Tần gia.
Xin lỗi không chân thật, cũng không phải bọn chúng thực sự cảm thấy mình làm sai.
Nhưng thế thì có quan hệ gì đâu? An Ninh còn nhỏ, sâu trong nội tâm con bé cũng khát vọng được chơi đùa cùng những đứa trẻ khác.
Nếu bị gò bó quá, An Ninh vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được suy nghĩ thực sự của những tiểu cô nương trong kinh thành này. Thân là nữ nhi của Tần Văn Tranh, sinh sống ở nơi này, những người mà con bé phải tiếp xúc trong tương lại, không thoát khỏi nhóm người này được.
Cố Vân Đông chỉ cần đứng ở một bên quan sát là được.
Tần An Ninh nhanh chóng đi theo hai tiểu cô nương kia gia nhập cái vòng trọn nhỏ của bọn chúng. Ánh mắt Cố Vân Đông sắc bén, nhìn thấy hình như có một tiểu cô nương được vậy ở trung tâm, dường như còn nhỏ hơn An Ninh một chút.
Tiểu cô nương này chắc cũng là người thân phận tôn quý.
Cố Vân Đông thấy bọn nó nhanh chóng bắt chuyện, nên tách tâm trí ra đánh giá những người xung quanh.
Hơn phân nửa những người ở đây là nha hoàn trong nhà những tiểu cô nương kia, trên cơ bản đều đứng ở rất xa, có người đứng một mình, cũng có người túm lại một chỗ nói chuyện.
Còn lại, chính là bà tử trong hầu phủ.
Mục tiêu của Cố Vân Đông, chính là những người này.
Cô nhìn một bà tử đang nhặt những cành hoa mai bị người bẻ vứt xuống mặt đất, có lẽ bà ấy sợ các tiểu chủ tử này không cẩn thận dẫm phải té ngã.
Cố Vân Đông híp mắt, bất động thanh sắc thò tay vào trong ống tay áo, từ trong không gian lấy ra một cái vòng tay bằng bạc, đeo vào cổ tay.
Hồi trước lúc ở phủ Vạn Khánh cô nhận được tin tức từ Lương Tử nên đã đặc biệt đánh chiếc vòng tay bằng bạc này.
Nếu hầu phủ thật sự là nhà của Thiệu Thanh Viễn, lão nhân ở hầu phủ chắc đã từng nhìn thấy chiếc vòng tay này.