Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 700 - Chương 700. Động Tác Nhỏ Của Cố Vân Đông

Chương 700. Động tác nhỏ của Cố Vân Đông Chương 700. Động tác nhỏ của Cố Vân Đông

Chương 700: Động tác nhỏ của Cố Vân Đông

Cố Vân Đông đeo vòng tay, đi tới bên cạnh bà tử, thuận thế khom lưng nhặt một cành cây.

Vươn cánh tay đeo chiếc vòng bạc tới trước mặt bà ta: “Của ngươi.”

Bà tử kia sửng sốt, ngước mắt lên nhìn theo chiếc vòng tay, sau đó bà ta cả kinh, sợ hãi nói: “Không dám làm phiền phu nhân, để lão nô làm là được rồi.”

Cố Vân Đông vươn tay chiếc vòng tay đến trước mặt bà ta nói: “Không sao, ta chỉ tiện tay thôi.”

“Phu nhân uống trà thưởng hoa đi ạ, trong đình bên kia có điểm tâm, nếu phu nhân cần thêm cái gì nữa, cứ việc phân phó lão nô.”

Cố Vân Đông gật đầu: “Được, ta đã biết, đa tạ.”

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi, nhưng chiếc vòng tay lại ‘ lạch cạch ’ một tiếng rơi xuống trên mặt đất.

Bà tử kia thấy thế, vội vàng nhặt chiếc vòng tay lên, đưa cho Cố Vân Đông: “Phu nhân, vòng tay của ngài.”

Cố Vân Đông quay đầu lại: “Sao lại rơi nữa rồi, nút cài này hình như không bền lắm, khi nào về phải tìm người tới sửa chữa lại lần nữa mới được.”

Nói xong, cô đưa tay nhận lấy chiếc vòng bạc.

Bà tử kia lại nhìn chiếc vòng tay, ánh mắt Cố Vân Đông không khỏi sáng lên, hỏi: “Ngươi từng nhìn thấy chiếc vòng này?”

“A?” Bà tử kia ngẩn người, sau đó lập tức lắc đầu: “Chưa từng thấy qua, ta chỉ cảm thấy cái vòng tay này, rất độc đáo.”

Cố Vân Đông: “……” Khóe miệng cô khẽ run rẩy, quả thật là rất độc đáo.

Người này chưa thấy qua, Cố Vân Đông có chút thất vọng.

Bà từ kia nhanh chóng rời đi, Cố Vân Đông lại đeo chiếc vòng bạc lên cổ tay.

Không ngờ vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện một đám nha hoàn tụ tập cách đó không xa đang chỉ trỏ về phía cô.

Cố Vân Đông nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn các nàng một cái.

Hai nha hoàn kia tức khắc im bặt, nhưng cũng có hai người khác rất khiêu khích liếc nhìn Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông nhíu mày, đột nhiên nghe thấy giọng nói tức giận của Tần An Ninh từ phía bên kia truyền đến: “Cố tỷ tỷ không phải hạ nhân nhà chúng ta. Cố tỷ tỷ rất lợi hại, không cho phép các người nói xấu tỷ ấy.”

Cố Vân Đông nhìn sang phía bên đó, thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tần An Ninh, không vui đẩy một tiểu cô nương trong đó.

Tiểu cô nương kia, hính như chính là tiểu nữ hài có thân phận tôn quý được người ta vây quanh lúc nãy.

Quả nhiên, An Ninh mới vừa đẩy một cái, một nha hoàn vừa rồi còn khiêu khích cô lập tức chạy đến.

“Tiểu quận chúa.” Nàng ta ôm chặt lấy tiểu nữ hài kia, sau đó vươn tay đẩy An Ninh một cái.

Đồng từ Cố Vân Đông co rụt lại, sức lực của người lớn không giống với tiểu hài tử.

An Ninh đẩy tiểu nữ hài kia chỉ khiến con bé lui về phía sau, nha hoàn này đẩy An Ninh, chính là muốn đẩy ngã người ta.

Cố Vân Đông đột nhiên bước đến, nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy An Ninh trước khi con bé ngã xuống, cau mày nhìn nha hoàn kia.

Nha hoàn kia khẩn trương nhìn tiểu chủ tử nhà mình: “Tiểu quận chúa, người không sao chứ? Có bị thương không?”

Nói xong, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về phía An Ninh: “Ngươi bị sao vậy? Nói chuyện thì cứ nói, dựa vào cái gì mà động tay động chân? Chẳng may tiểu quận chúa nhà chúng ta bị thương, ngươi có gánh nổi trách nhiệm không hả?”

An Ninh mím môi, im lặng một lát sau đó nói: “Ta đẩy nàng là ta không đúng, ta xin lỗi. Nhưng nàng ta nói xấu người ta cũng không đúng, nàng ta cũng phải xin lỗi.”

Nha hoàn kia tức đến bật cười: “Tiểu quận chúa nhà chúng ta……”

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị tiểu cô nương trong ngực ngăn lại. Tiểu quận chúa đẩy nha hoàn đang ôm mình ra, hất cằm vô cùng kiêu căng nói: “Ta không nói sai, dựa vào đâu mà bắt ta xin lỗi?”

Tiểu quận chúa lại ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, trong mắt ánh mắt tỏ rõ khinh miệt: “Nàng ta chỉ là một phụ nhân nông thôn thì có thể có bao nhiêu lợi hại, còn chẳng so được với nha hoàn nhà ta. Cũng không biết Tần phu nhân nghĩ cái gì, mà lại dẫn cái đồ quê mùa này đến hầu phủ, thật là mất mặt.”

“Ngươi……” Tần An Ninh tức giận đến dậm chân: “Tỷ ấy không phải là đồ quê mùa.”

“Sao lại không phải là đồ quê mùa?” Một tiểu cô nương ở bên cạnh phụ họa theo: “Không phải vừa rồi ngươi mới nói à? Ngươi nói nàng ta ở cái thôn gì đó, còn nói nàng ta dẫn ngươi lên núi xuống ruộng, cùng ngươi bắt ve sầu, lại còn ăn ve nữa, ngẫm lại thật ghê tởm. Ngươi còn nói đệ đệ nàng ta trước kia không có tiền đi học, sau này đi theo cha ngươi bắt đầu học vỡ lòng.”

“Ta, ta, ý của ta không phải như thế.” Tần An Ninh lo lắng nhìn về phía Cố Vân Đông.

Đúng, những lời này là cô bé nói.

Nhưng cô bé chỉ muốn nói cho những người này biết, Cố tỷ tỷ đối xử với mình rất tốt, dẫn cô bé đi chơi, dẫn đi lăn lộn, trong thôn có thật nhiều thứ rất thú vị. Rõ ràng những người này hỏi cuộc sống của cô bé ở huyện Phượng Khai trước kia, sao đến miệng các nàng, thì biết thành cô bé nói Cố tỷ tỷ là đồ quê mùa chứ?

Còn có, cô bé chỉ muốn nói cho các nàng, Vân Thư đọc sách rất lợi hại, mới học ở học đường của cha một năm mà đã gần vượt qua hết các học sinh, tương lai sẽ khảo thí Trạng Nguyên.

Những người này cố tình xuyên tạc lời của cô bé.

Tiểu cô nương sốt ruột nhìn về phía Cố Vân Đông, hy vọng cô không hiểu lầm mình. Cô bé không muốn Cố tỷ tỷ chán ghét mình.

Cố Vân Đông cúi đầu xoa xoa đầu con bé, cười nói: “Ta biết rồi, muội đừng cuống.”

Tính tình của An Ninh ở phương diện này có chút giống Cát thị. Cát thị cũng không giỏi tranh cãi với người khác.

Chuyện này chứng minh, hai mẹ con được Tần Văn Tranh bảo vệ rất tốt.

An Ninh thấy Cố Vân Đông không hiểu lầm, hơi thở phào nhẹ nhõm. Lúc ngẩng đầu lên lại ngẩng đầu ưỡn ngực đối mặt với mấy tiểu cô nương kia.

Tiểu quận chúa kia thấy thế, trong lòng không phục.

Đặc biệt là cái đồ quê mùa Cố Vân Đông này, từ lúc chạy tới đây cũng chưa thèm liếc mắt nhìn mình một cái, giống như là chướng mắt mình vậy.

Tiểu cô nương rất không vui, chỉ vào Cố Vân Đông nói: “Tần An Ninh nói ngươi rất lợi hại, vậy ngươi có biết cầm kỳ thư họa không? Ngươi đọc được bao nhiêu sách? Có biết làm thơ tính toán sổ sách không?”

Cố Vân Đông nhướng mày, các nàng cho rằng lợi hại, chỉ bở những thứ này?

Cố Vân Đông cười. Tiểu quận chúa kia không biết tại sao, khi nhìn thấy nụ cười kia cảm giác có chút đáng sợ.

Tiểu cô nương này đang định tiếp tục ép hỏi, thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Cố Vân Đông vang lên: “Ngươi hỏi ta cái này? Có nghĩa là người đã biết hết rồi, đúng không?”

Tiểu quận chúa hừ lạnh một tiếng: “Đương nhiên, từ khi ba tuổi ta đã bắt đầu học tập, cầm kỳ thư họa ta đều biết, ngâm thơ tính toán cũng vậy, ta còn đọc không ít sách.” Năm nay nó 6 tuổi, học hành ba năm, tự nhận là thành tích không tồi, dù sao ngay cả phu tử cũng khen nó cơ trí.

Cố Vân Đông hơi gật đầu: “Đọc không ít sách?” Cô nắm lấy điểm này hỏi: “Nói như thế ngươi cũng coi như đọc nhiều sách vở, kiến thức cơ bản nhất ngươi cũng đã biết rồi?”

“Đó, đó là điều đương nhiên.” Tiểu quận chúa không hiểu sau có chút hoảng hốt.

Nhưng mà cô bé đường đường là quận chúa, sao có thể sợ cái đồ quê mùa này chứ?

“Vậy ta đây hỏi ngươi mấy vấn đề.” Cố Vân Đông nhướng mày, cười.

“Ngươi hỏi đi.” Chẳng lẽ nó lại bị một người quê mùa chưa từng đọc sách làm khó chắc? Trò cười.

Mấy hài tử khác cũng bày ra dáng vẻ cao ngạo, nhưng có môt vài cô nương lớn hơn một chút lại hơi hơi cau cau mày.

Bình Luận (0)
Comment