Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 711 - Chương 711. Nàng Ta Là Chủ Nhân?

Chương 711. Nàng ta là chủ nhân? Chương 711. Nàng ta là chủ nhân?

Chương 711: Nàng ta là chủ nhân?

Cố Vân Đông nghe thấy tiếng nói thì hơi khựng lại, cô nương kia trực tiếp đi đến trước mặt thợ mộc Bàng hỏi: “Ta muốn báo danh, không biết chủ nhân các ngươi đang ở đâu?”

Thợ mộc Bàng thở dài nhẹ nhõm, vội nói: “Giờ Thìn chủ nhân sẽ tới đây, cô nương vào trong chờ trước nhé.” Dừng một chút, hắn lại vội vàng nói thêm một câu: “Cô nương yên tâm, chủ nhân cũng là phụ nữ.”

Lời này vừa nói ra, Cố Vân Đông nhìn thấy vẻ mặt của cô nương kia hơi thả lỏng một chút.

Hiển nhiên, vừa rồi nàng cũng có chút khẩn trương, cũng phải lấy hết can đảm mới có thể bước lên phía trước.

Cố Vân Đông nghiêng đầu, khóe mắt đột nhiên lại nhìn thấy vẻ mặt Hạ ma ma có chút kinh ngạc.

“Làm sao vậy?”

Hạ ma ma cười, lắc đầu, cũng không có gì.

Cố Vân Đông nhún vai, thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn thấy bên ngoài cửa hàng thật ra còn có vài cô nương vây quanh, có thể là vì nghe được lời bàn tán của mọi người nên lui vào trong góc không dám tiến lên, hiện giờ nhìn thấy có người đi đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định, bắt đầu đi về phía trước.

Trong đó có một người vội vàng đi theo phía sau cô nương thanh tú, nàng ấy lớn lên càng xinh đẹp hơn, cũng đến chỗ thợ mộc Bàng nói: “Ta, ta cũng muốn báo danh.”

Thợ mộc Bàng trực tiếp mời tất cả những người muốn báo danh vào bên trong, phía trước cửa hàng đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế gì đó đều được bày ở chỗ khác, bởi vậy cửa hàng có chút trống rỗng.

Chờ cô nương kia tiến vào, sau đó lại có hai vị cô nương khác đến, phía sau lục tục còn có ba người phụ nữ trẻ tuổi cũng tiến vào.

Sau đó, không còn nữa.

Cố Vân Đông thấy cũng sắp tới thời gian, lúc này mới nhấc chân bước về phía trước.

Người ở cửa cho rằng cô cũng tới ứng tuyển, ngược lại sôi nổi tránh đường cho cô đi vào.

Không ngờ thợ mộc Bàng nhìn thấy cô, lập tức gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

Chủ nhân?

Tầm mắt của mọi người đều dừng trên người Cố Vân Đông.

Mấy cô nương vốn đang đứng bên cạnh im lặng cũng lập tức nhìn qua, có chút khẩn trương nhìn về phía các cô.

Chỉ có cô nương thanh tú kia, kinh ngạc liếc nhìn Hạ ma ma.

Nhưng nàng đã nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Cố Vân Đông vô cùng nhạy bén đã cảm giác được, hình như nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cô hơi nhướng mày, chẳng lẽ…… quen với Hạ ma ma?

Cố Vân Đông cười nói: “Xin chào mọi người, ta chính là chủ nhân của cửa hàng này. Ta nghĩ mọi người đều đã nhìn thấy những gì viết trên thông báo, bởi vì cửa hàng này của chúng ta phục vụ khách hàng nữ, cho nên khi tuyển tiểu nhị hay là tạp vụ, cũng đều là phụ nữ. Như vậy, cho dù mọi người làm việc trong cửa hàng, cũng không cần lo lắng bị người ta đàm tiếu.”

Không có nam nhân, lời đồn đãi bên ngoài cũng ít hơn một chút.

Có người tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc buôn bán gì vậy?”

Cố Vân Đông xoay đầu, mỉm cười: “Chờ khai trương ngươi sẽ biết.”

“Sao lại phải giữ bí mật? Ngươi cái gì cũng không nói rõ ràng, có thể tuyển người sao?”

Cố Vân Đông đã xoay người vào trong, Hạ ma ma đi theo phía sau cô.

Đi tới một góc trong cửa hàng, Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào đưa bàn ghế đã chuẩn bị sẵn đặt sang một bên, sau đó cầm giấy bút ra.

Mọi người nghi hoặc nhìn hành động của cô, ngay cả Hạ ma ma ngồi phía sau cô cũng rất tò mò.

Cố Vân Đông ngẩng đầu, nói với bảy người trước mặt: “Được rồi, nếu các ngươi đã tiến vào, nhất định là muốn công việc này. Cửa hàng này của chúng ta, nói trắng ra là trà lâu, nhưng không giống với những trà lâu ngoài kia, chúng ta chỉ chiêu đãi khách nữ.”

Cố Vân Đông đang nói chuyện, người vây xem ngoài cửa đều vô cùng tò mò, nhưng bọn họ cách khá xa, chỉ có thể nhìn thấy các cô đang làm cái gì, lại không có cách nghe được tiếng nói.

Trong khoảng thời gian ngắn, lòng hiếu kỳ của người bên ngoài càng trở nên mãnh liệt, thậm chí có người còn muốn chen vào trong, nhưng mới đi được hai bước đã bị thợ mộc Bàng dẫn theo hai đồ đệ chặn ngoài cửa.

Bên ngoài la hét ầm ĩ, Cố Vân Đông coi như không nghe thấy, cô nói đơn giản một chút về tình hình của cửa hàng, sau đó cầm bút: “Hiện tại, các ngươi giới thiệu đơn giản về bản thân trước, nói lý do vì sao đến cửa hàng làm việc, và phương diện mình am hiểu nhất.”

Bảy người trước mặt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Cuối cùng, vẫn là cô nương thanh tú bước vào cửa đầu tiên tiến lên một bước, sắc mặt hơi bình tĩnh nói: “Chủ nhân, vậy ta nói trước.”

“Được.”

Giọng nói của cô nương này rất dễ nghe, nói năng cũng lưu loát: “Ta tên là Mai Hồng, năm nay 26 tuổi, nhà ở đầu hẻm Nam Kiều. Nhà nghèo, có đệ đệ và muội muội nhỏ tuổi cần phải chăm sóc, cho nên mới tìm việc làm. Ta có thể chịu khổ, bưng trà rót nước đều ổn, ta có thể pha trà, cũng hiểu một chút về trà, làm tiểu nhị không có vấn đề gì.”

Cố Vân Đông nhướng mày, nhà nghèo, nhưng lại hiểu về trà?

Nghe nàng nói bưng trà rót nước……

Chẳng lẽ trước kia cũng là hạ nhân của gia đình nào đó?

Cố Vân Đông gật đầu, viết hoàn cảnh của nàng lên tờ giấy kia sau đó đặt ở một bên, ngay sau đó nói: “Người tiếp theo.”

Có người đi đầu, người thứ hai cũng trở lên dễ dàng hơn nhiều.

“Ta tên là Ngụy Tú Hương, năm nay mười lăm tuổi, nhà ở phố Đại Phong. Ta, ta cũng là nhà nghèo, rất cần công việc tiểu nhị này, chủ nhân nhận ta đi, ta sẽ nghe lời, cũng sẽ siêng năng, ta có thể chịu bất kỳ cực khổ nào.”

Cố Vân Đông vội giơ tay cắt ngang: “Ngươi giỏi cái gì?”

So với Mai Hồng, cô nương này có vẻ hơi bối rối.

Ngụy Tú Hương sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Ta, ta biết giặt quần áo nấu cơm, ta cũng biết bưng trà rót nước, ta còn có thể thêu hoa, biết lau bàn, đúng vậy, ta lau bàn đặc biệt sạch sẽ.”

Cố Vân Đông gật đầu: “Ta hiểu rồi, ngươi đứng bên kia trước đi, người tiếp theo.”

Ngụy Tú Hương nghe cô nói như vậy, nhất thời có chút ủ rũ, nàng nghĩ đến những lời mình vừa nói, nghĩ lại lời Mai Hồng nói, lập tức cảm thấy mình không có hy vọng, vô cùng hối hận với biểu hiện vừa rồi của mình.

Người tiếp theo bước ra là cô nương có bộ dạng có chút đẹp mắt kia, cô nương này chính là người thứ hai theo sau Mai Hồng tiến vào cửa hàng.

Nàng vừa tiến lên, trên mặt lộ ra nụ cười, lập tức khiến người ta cảm thấy cô gái này rất dễ mến. Nụ cười này làm cho bầu không khí xung quanh trở nên thoải mái, tâm trạng mọi người cũng vui vẻ hơn.

Cô nương kia hít sâu một hơi, nói: “Ta, ta tên là Trương Nghênh Nguyệt, năm nay mười bốn tuổi, nhà ở hẻm Cửu Phường. Cha ta qua đời, trong nhà chỉ có ta và mẹ ta sống nương tựa lẫn nhau. Cho tới nay mẹ ta luôn làm việc giặt quần áo ở bên ngoài, mấy ngày nay thời tiết trở lạnh, tay mẹ ta bị tê cóng, người lại bị bệnh, cần bạc để mua thuốc. Ta thấy nơi này tuyển nữ tiểu nhị, nên tới đây thử xem.”

Cố Vân Đông vừa nghe vừa gật đầu.

Trương Nghênh Nguyệt tiếp tục nói: “Ta biết thêu hoa, ta cũng biết chăm sóc người khác, ta cũng biết giặt quần áo nấu cơm, còn biết dọn dẹp nhà cửa. Nhà ta vẫn luôn được ta dọn dẹp.”

Cố Vân Đông trong lòng hiểu rõ: “Được rồi, người tiếp theo.”

Tiếp theo là một người phụ nữ, ước chừng hai bảy, hai tám tuổi, tuy rằng cũng khẩn trương nhưng khi đã mở miệng, cũng trấn định hơn rất nhiều.

Bình Luận (0)
Comment