Chương 710: Cố Vân Đông khuyên bảo
Cao thái phi từng bước một từ vị trí thấp dần thăng lên, sau khi thăng đến Đức phi vẫn luôn giữ ở vị trí kia không xuống.
Tiên Hoàng thay đổi thất thường, phần lớn phân vị của các phi tử khác có thăng có giáng.
Trong hoàng cung, ngoại trừ Hoàng Hậu ra, chỉ có Đức phi vững vàng ngồi ở vị trí đó, Tiên Hoàng Đế chưa bao giờ động đến bà.
Nếu không có chút thủ đoạn, ai có thể làm được?
Mà Hạ ma ma, chính là ma ma đắc lực bên cạnh Cao thái phi.
Sau khi Tiên Hoàng chết, cuộc sống của Cao thái phi trong nháy mắt đã trở nên thanh tĩnh, bà thu mình trong một góc sống thoải mái, thỉnh thoảng trò chuyện với Thái Hậu để hồi tưởng lại quá khứ.
Nhưng mà, cũng không biết có phải do mấy năm trước thần kinh của bà vẫn luôn căng thẳng quá mức hay không, sau khi Tiên Hoàng băng hà, bà lập tức thả lỏng nhưng thân thể lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái, hai năm trở lại bà dần dần không ngừng mắc bệnh nặng, bệnh nhẹ.
Cách đây không lâu, Cao thái phi cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, người cũng đã ra đi.
Nghe nói Thái Hậu vì vậy mà thương tâm hồi lâu, bế quan trong cung hai ngày.
Cao thái phi không có con nối dõi, trước khi bà qua đời còn cố ý an bài cho những người hầu hạ bên cạnh.
Hạ ma ma vốn muốn trông coi lăng mộ cho bà, lại bị Cao thái phi quả quyết cự tuyệt.
Sau đó Hạ ma ma chọn con đường xuất cung, bà tiến cung khi còn nhỏ, ngoại trừ thỉnh thoảng ra cung làm việc vặt, nhiều năm như vậy gần như đã sắp quên mất thế giới bên ngoài.
Chung quy trong lòng Hạ ma ma luôn mang theo một tia tiếc nuối, cho nên chờ Cao thái phi qua đời, bà liền xuất cung.
Bản thân Hạ ma ma có bạc, thân phận lại không tầm thường, sau khi xuất cung không ít nhà giàu mời bà vào phủ làm ma ma giáo dưỡng.
Nhưng đều bị Hạ ma ma cự tuyệt, vốn muốn xuất cung để an nhàn dưỡng già, không cần lại chuốc họa vào thân.
Nhưng điều Hạ ma ma không ngờ tới là bà đã đánh giá quá cao bản thân. Bà bắt đầu làm quen với cuộc sống ngoài cung, nghỉ ngơi một thời gian bà lại cảm thấy mình cả ngày ăn không ngồi rồi, còn không bằng đi làm mama giáo dưỡng.
Vậy nên hai ngày trước, Hạ ma ma mới vừa ôn chuyện với Lưu ma ma, oán trách hai câu.
“Nếu như phu nhân cảm thấy Hạ phu nhân có thể làm được, vậy lão nô sẽ thay phu nhân đi một chuyến, nói rõ chuyện cho bà ấy biết. Nếu như chậm trễ, lão nô sợ bà ấy lại muốn vào nhà ai đó làm ma ma giáo dưỡng.”
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: “Đương nhiên có thể làm được.”
Lưu ma ma suy nghĩ một chút: “Phu nhân, những mặt khác của Hạ ma ma đều dễ nói. Nhưng bà ấy rốt cuộc vẫn luôn sống trong cung, việc làm ăn buôn bán quả thật chưa bao giờ làm qua.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Ta biết, một số đề xuất về việc buôn bán có ta ở đây nên không sao cả.”
Hạ ma ma chủ yếu là người hòa giải mâu thuẫn của khách, trông coi mấy tiểu nhị trong cửa hàng. Những vấn đề nhỏ khác, với bản lĩnh của Hạ ma ma, chắc hẳn đều có thể dễ dàng giải quyết.
Về phần buôn bán, cô sẽ lập kế hoạch chỉ rõ phương hướng, cho dù cô không ở kinh thành, thì còn có Cát thị ở đây, vậy là đủ rồi.
Lưu ma ma nghe vậy cũng cảm thấy yên tâm, lập tức dẫn Cố Vân Đông và Cát thị đến chỗ ở của Hạ ma ma.
Còn chưa kể, nếu không tới kịp có khi Hạ ma ma thật sự đã bị người ta mời đi rồi.
Nghe nói Cố Vân Đông muốn bà ấy làm nữ chưởng quầy, lúc đầu Hạ ma ma đã cự tuyệt.
Bà không quen với công việc buôn bán, trước nay bà cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ đi làm nữ chưởng quầy.
Cố Vân Đông thấy thế, cười nói: “Hạ ma ma cũng đừng vội từ chối, bây giờ ma ma không có việc gì, không bằng tìm hiểu một chút về cửa hàng của chúng ta trước. Ngày mai ta muốn tuyển nữ tiểu nhị, nếu Hạ ma ma rảnh rỗi, sao không đi xem náo nhiệt nột chút?”
Hạ ma ma sửng sốt, Lưu ma ma bên cạnh cũng khuyên bà, cuối cùng bà cũng đồng ý.
Lúc Cố Vân Đông ra khỏi nhà Hạ ma ma, sắc trời đã tối, cô chào Cát thị, rồi cùng Đồng Thủy Đào trở về nhà.
Thiệu Thanh Viễn đã trở về, trong nhà ngoại trừ hắn và Thiệu Văn ra, còn có sáu người khác đang đứng ở trong phòng, là hạ nhân mà Thiệu Thanh Viễn mới mua hôm nay ở chỗ người môi giới.
Có hai người khá lớn tuổi, là một đôi vợ chồng, họ Điền, Điền bá và Điền thẩm còn có đứa con trai tên là Điền Tráng.
Từ giờ trở đi, Điền bá là người gác cổng, Điền thẩm giúp đỡ giặt giũ quần áo, bếp núc trong nhà, còn Điền Tráng làm trợ thủ cho Thiệu Thanh Viễn.
Ba người còn lại đều là nữ tử, có hai người khoảng ba mươi tuổi, còn một người khác trạc tuổi với Đồng Thủy Đào.
Ba người này là để chuẩn bị cho cửa hàng, hai người phụ nữ hơi lớn tuổi, một người họ Chu, một người họ Trần, cô gái trẻ tên là Trác Văn Hương. Trông bọn họ đều là người thật thà, người cũng sạch sẽ.
Sau khi Cố Vân Đông gặp qua, đã để cho các nàng đi làm việc trước.
Sáu người lập tức bắt tay vào làm việc, đều ít nói chuyện, và làm việc siêng năng.
Lúc này Cố Vân Đông mới trở về phòng với Thiệu Thanh Viễn, kể chuyện của Hạ ma ma.
Thiệu Thanh Viễn: “Hạ ma ma không từ chối thẳng thừng, chứng tỏ trong lòng bà ấy cũng vô cùng tò mò. Ta thấy không quá hai ngày, nàng có thể thuyết phục được bà ấy.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.”
Kỳ thực Cố Vân Đông không quá lo lắng chuyện bên Hạ ma ma, ngược lại cô lo lắng việc tuyển người sẽ không tốt.
“Không nói những thứ khác, chỉ cần ở điểm phải biết chữ này, xem ra cũng không dễ dàng.”
Thiệu Thanh Viễn rót cho cô một chén trà nóng: “Cũng không hẳn, kinh thành ở dưới chân thiên tử, so với phủ Tuyên Hòa, vẫn có nhiều nữ nhân biết chữ hơn một chút.”
Nghĩ như vậy cũng đúng, nhưng Cố Vân Đông vẫn lo lắng ngày mai đến một người ứng tuyển cũng không có.
Nhưng ngày hôm sau, cô vẫn dậy sớm rửa mặt chải đầu, tinh thần phấn chấn đi đón Hạ ma ma, ngay sau đó đi đến cửa hàng trên phố Cẩm Lan.
Mấy người vừa đến bên ngoài cửa hàng, đã nhìn thấy không ít người vây quanh trước cửa hàng.
Cố Vân Đông hoảng sợ, vội vàng đi lên phía trước.
Lúc này mới phát hiện mọi người đều đang xem thông báo dán trước cửa, có vài người còn vây quanh thợ mộc Bàng hỏi chuyện.
“Những thứ nói trên thông báo này có phải là sự thật không? Thật sự tuyển tiểu nhị? Nhưng vì sao lại là nữ tiểu nhị?”
“Đúng vậy, cửa hàng này của ngươi rốt cuộc kinh doanh cái gì? Hay là chỗ không đứng đắn?”
Có người cười vang, giọng điệu có chút khinh miệt mở miệng: “Con phố này không thể buôn hoa bán phấn đâu, ha ha ha ha.”
Cố Vân Đông nhíu chặt mày, cô nghe thấy giọng nói lo lắng của thợ mộc: “Không phải, không phải, các ngươi đừng hiểu lầm. Cửa hàng này làm ăn nghiêm túc, chẳng qua khách hàng mà cửa hàng tiếp đãi đều là phụ nữ, cho nên chủ nhân mới tuyển nữ tiểu nhị.”
“Khách hàng đều là phụ nữ? Ngươi đừng nói chuyện cười, làm gì có cửa hàng nào như vậy? Cho dù là cửa hàng bán vàng bạc, đồ trang sức, cũng sẽ không cấm nam nhân bước vào đúng không?”
“Ta nghĩ chủ nhân của cửa hàng này không chừng là làm những chuyện không thể cho người khác thấy.”
“Nhà họ Đinh bên cạnh nhà ta còn tưởng ở đây tuyển tú nương đấy, còn nói muốn cho khuê nữ nhà hắn tới thử xem. Ta thấy vẫn nên thôi đi, loại cửa hàng này thoạt nhìn đã thấy cổ quái, ta cũng không yên tâm. Hơn nữa, tuyển tú nương thì trực tiếp viết tú nương đi, ai lại viết nữ tiểu nhị? Các ngươi nói có phải không?”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, quay đầu nhìn thấy Hạ ma ma tới, khóe miệng lộ ra nụ cười nửa miệng nhìn mình.
Cố Vân Đông hơi đổ mồ hôi, vừa định lên tiếng, đã thấy một cô nương thanh tú bước tới, nói với những người vây quanh trước cửa: “Xin lỗi, có thể nhường đường cho ta một chút không? Ta muốn vào trong.”