Chương 709: Ân oán với Thiệu Thanh Viễn
Dịch Tử Lam vô cùng chương mắt Thiệu Thanh Viễn, hắn chỉ là tên tiểu tử đến từ nông thôn mà thôi.
Chưa đủ lông đủ cánh, lại dám dõng dạc nói mình có biện pháp có thể phòng ngừa bệnh đậu mùa.
Quả thực là chuyện cười, bệnh này đã mấy ngàn năm không trị được, ngay cả Thái Y Viện ở kinh thành cũng không có biện pháp, đến lão thần y của Bạch gia cũng chưa nói có thể làm được. Hắn thậm chí đến mạch của mình cũng không cảm nhận được, lại nói mình có thể giải quyết?
Đã vậy Hoàng Thượng biểu huynh còn đồng ý, thậm chí còn để cho nhị hoàng tử thí nghiệm.
Quả thực hoang đường, quá hoang đường. Huyết mạch Hoàng gia, thân phận tôn quý, há có thể tùy ý để một tiểu tử không biết từ nơi nào tới làm bậy?
Vì vậy, Dịch Tử Lam nhìn Thiệu Thanh Viễn vô cùng không vừa mắt, sau khi nghe nói hắn ta đang tìm Bạch Mộc Tử, lập tức cho người nói bóng nói gió trong tay mình có thứ đó.
Không thể ngờ, Thiệu Thanh Viễn lại đồng ý làm nô lệ cho hắn không chút nghĩ ngợi, khi đó Dịch Tử Lam cũng là lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp với hắn ta.
Nói như thế nào? Khác hẳn với tên nhà quê vâng vâng dạ dạ mà hắn tưởng tượng, cũng không giống với mấy người hầu nịnh nọt hắn.
Thiệu Thanh Viễn không sợ hắn, khí thế trên người kia, nói hắn ta là con cháu của gia đình quyền quý, cũng có người tin.
Trong nháy mắt, Dịch Tử Lam có cảm giác mình vô cớ gây rối, lấp tức mất hứng, không muốn trêu đùa hắn ta nữa, nhẹ nhàng nói một câu mình chỉ đùa giỡn, sau đó cho người đuổi hắn ta đi.
Thật không ngờ Thiệu Thanh Viễn đột nhiên phát điên, muốn đánh hắn.
Mẹ nó, con nghé con này, hắn chính là quận vương gia, có thể để cho hắn ta đánh thành bùn sao? Không phải chỉ dùng Bạch Mộc Tử lừa hắn ta sao? Một quận vương gia chịu tốn tâm tư chơi đùa với hắn ta, đó là cho hắn ta mặt mũi, hắn ta thật sự coi mình thành cọng hành rồi hả?
Quận vương phủ có rất nhiều hộ vệ, căn bản không để cho Dịch Tử Lam chịu một chút thương tổn nào.
Dịch Tử Lam đắc ý, vốn đang muốn chế nhạo Thiệu Thanh Viễn bị bắt, nhưng không ngờ lại bắt gặp ánh mắt hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn ta.
Đối mặt với ánh mắt kia, Dịch Tử Lam có chút chột dạ. Nhưng hắn là quận vương gia, nếu có người muốn đánh hắn, hắn không đánh gãy chân người kia, mặt mũi hắn biết đặt ở đâu?
Nhưng khi hắn chuẩn bị ra tay, Thiệu Thanh Viễn đã đưa ra ngư phù.
Dịch Tử Lam nín thở, hắn có thể tính sổ với Thiệu Thanh Viễn không có thân phận gì. Nhưng Thiệu Thanh Viễn có ngư phù, hắn không thể tùy tiện động vào.
Dịch Tử Lam chỉ có thể thả người này ra, cố tình việc này còn bị hoàng đế biểu huynh biết, truyền hắn vào cung mắng một trận.
Trong lòng Dịch Tử Lam không thoải mái, nhưng cũng không tiện tìm Thiệu Thanh Viễn gây sự, thậm chí còn phải cung kính bồi tội với hắn.
Phần uất nghẹn này, cho tới bây giờ, hắn vẫn sâu sắc ghi tạc trong lòng.
Hiện giờ, thật vất vả mới nghe được tin tức của Thiệu Thanh Viễn, phần tức giận này cũng muốn thoát ra.
Hơn nữa, vừa rồi hắn nghe được cái gì?
Dịch Tử Lam lại nhìn hạ nhân kia: “Ngươi nói Thiệu Thanh Viễn khai trương cửa hàng? Hơn nữa cửa hàng còn tuyển nữ tiểu nhị?”
“Bẩm quận vương gia, đúng vậy……”
Dịch Tử Lam giơ tay sờ cằm mình, con ngươi hơi híp lại.
Một lúc sau, hắn nói với Thang Khởi Kính: “Đi, ngươi dẫn ta đến xem cửa hàng kia nằm ở đâu.”
Trong lòng Thang Khởi Kính bi thương ngược dòng thành sông, hắn thật sự không muốn xen vào những việc này.
Quận vương gia, hắn không thể trêu vào, lần trước nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, hình như cũng không dễ chọc vào.
Nếu không, làm sao ngay cả quận vương gia cũng có thể chịu thiệt chứ?
Nhưng trước mặt quận vương gia, Thang Khởi Kính một chút đường cự tuyệt cũng không có, chỉ có thể cười gượng gật đầu.
Hắn ném bạc tính tiền, sau đó cùng Dịch Tử Lam rời khỏi tửu lâu.
Thang Khởi Kính nhanh chóng dẫn Dịch Tử Lam đến trước phố Cẩm Lan, bên này cách phố Cẩm Lan cũng không xa, nên đi không bao lâu đã tới.
Đứng đối diện số 86, Thang Khởi Kính chỉ sang cửa hàng đang trang hoàng bên kia: “Chính là cửa hàng kia, còn, còn rất lớn.”
Dịch Tử Lam gật đầu: “Quả thật khá lớn, đây là y quán Thiệu Thanh Viễn muốn mở?” Nói xong hắn hừ lạnh một tiếng: “Trước kia ngay cả đại phu cũng không phải, phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa ngược lại làm cho hắn hoàn toàn đi lên.”
Nhưng vì sao lại tuyển nữ tiểu nhị?
Dịch Tử Lam nhìn tờ giấy dán thông báo trên cửa, lúc này đã có vài người đang ở đó xem.
Hắn chỉ một hộ vệ phía sau: “Đi, lấy tờ giấy kia đến cho ta xem.”
“Dạ.”
Hộ vệ nhanh chóng đi tới, xua đuổi những người đang vây xem, một tay xé tờ giấy xuống.
Thợ mộc Bàng đang bận rộn, không chú ý.
Hộ vệ cũng đã đưa thông báo cho Dịch Tử Lam, hắn ta nhìn chữ viết trên đó.
“Tốt nhất là có diện mạo trông ngọt ngào, biết ăn nói, còn phải biết chữ?? Đây là tuyển tiểu nhị hay là tuyển vợ?”
Thang Khởi Kính vội nói: “Nói không chừng hắn làm chuyện xấu xa gì đó dưới danh nghĩa tuyển tiểu nhị.”
Dịch Tử Lam cũng cảm thấy như vậy, đừng thấy vẻ mặt Thiệu Thanh Viễn lạnh như băng, bộ dạng không gần nữ sắc. Thế nhưng phần lớn người có tâm tư xấu xa, đều mang dáng vẻ đạo mạo ngụy quân tử này, không chừng Thiệu Thanh Viễn chính là một trong số họ.
Dù sao Dịch Tử Lam cũng không ngần ngại dùng ác ý lớn nhất suy đoán Thiệu Thanh Viễn.
Nhìn tờ thông báo trong tay, Dịch Tử Lam hơi híp mắt, đột nhiên có chủ ý, dặn dò vài câu với hộ vệ phía sau.
Sau đó rời đi không quay đầu lại.
Thang Khởi Kính không nghe rõ, thấy quận vương gia rời đi, cũng nhanh chóng đuổi theo.
Hộ vệ kia dán thông báo lại chỗ cũ, sau đó đi về hướng khác.
Cố Vân Đông không biết sau khi mình dán xong thông báo lại chọc tới một nhân vật như vậy, sau khi cô rời khỏi cửa hàng đã trực tiếp đi đến Tần phủ.
Lúc này gặp được Cát thị dễ dàng hơn nhiều, nếu hợp tác với Cát thị mở cửa hàng, nói đến chuyện cửa hàng muốn tuyển người, Cố Vân Đông cũng đi thẳng vào vấn đề.
Cát thị biết ý đồ của cô, lập tức gọi Lưu ma ma trong phủ lại đây.
Lưu ma ma chính người được Hoàng Thượng ban thưởng xuống.
Biết Cố Vân Đông và Cát thị muốn mở cửa tiệm chuyên phục vụ những phu nhân, tiểu thư có tiền nhàn rỗi kia, còn muốn tuyển một nữ chưởng quầy có năng lực, Lưu ma ma cảm thấy khiếp sợ.
Còn có thể mở một cửa hàng như vậy?
Nhưng rốt cuộc bà cũng từ trong cung ra, có kiến thức, nhanh chóng nghĩ ra trọng điểm.
Trong cung cũng không khác nhiều lắm, nữ nhân đều thích tụ tập một chỗ, việc kiếm tiền của nữ nhân…… hình như còn dễ dàng hơn.
Lưu ma ma bắt đầu cân nhắc đến người được chọn, một lúc sau đã nghĩ ra: “Nếu là như thế, lão nô thật sự có người thích hợp.”
“Ai?”
“Hạ ma ma đã từng hầu hạ Cao thái phi.”
Cát thị nghi hoặc: “Cao thái phi?” Cát thị mơ hồ cảm thấy tên này có chút quen tai.
Cao thái phi là một trong số ít phi tần trong hoàng cung có phân vị cao còn sống.
Tiên Hoàng ngu ngốc, phi tử trong hậu cung đương nhiên cũng nhiều không kể xiết, chỉ cần lớn lên xinh đẹp, không ít người đều bị hắn nạp vào hậu cung.
Tuy rằng Tiên Hoàng yêu thích mỹ nhân, lại không cho những người này phân vị cao ngay từ đầu, cho dù tùy hứng phong làm phi tần, nhưng một thời gian sau sẽ bởi vì chán ghét phi tử này cho người kéo xuống.
Cứ như thế lặp đi lặp lại, phi tử luôn ở vị trí cao như thế ngược lại không nhiều lắm.
Cao thái phi lại không giống, từ lúc Tiên Hoàng Đế còn trẻ bà đã đi theo ông ta.