Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 708 - Chương 708. Tuyển Người

Chương 708. Tuyển người Chương 708. Tuyển người

Chương 708: Tuyển người

Kế tiếp chính là tuyển người.

Nghĩ đến nữ chưởng quầy cần tuyển, Cố Vân Đông có chút đau đầu.

Không ngờ Thiệu Thanh Viễn lại nói: “Muốn biết chữ lại hiểu quy củ, còn có thể không kiêu ngạo, nữ chưởng quầy không nịnh nọt với các phu nhân, tiểu thư có gia thế, kỳ thật cũng không khó.”

Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: “Chàng có người nào sao?”

“Trong cung có không ít ma ma lớn tuổi xuất cung dưỡng già, kỳ thật phương diện này bọn họ đều đủ tiêu chuẩn.”

Cố Vân Đông sửng sốt, đúng vậy, Khâu ma ma ở phủ Tuyên Hòa, tuy rằng không phải xuất thân từ trong cung, nhưng cũng là ma ma có giáo dưỡng.

Một vài ma ma trước kia ở trong cung, đều hầu hạ các quý nhân, những người có thể sống sót rời cung, đều là người khéo léo.

Chỉ là……

“Ta đi đâu tìm được người như vậy?”

“Tần phủ.”

Cố Vân Đông khó hiểu, phương diện này Thiệu Thanh Viễn biết nhiều hơn một chút: “Khi Hoàng Thượng ban thưởng cho Tần Văn Tranh, cũng thưởng hạ nhân đến Tần phủ, trong đó có một vị ma ma…… Ừm, lúc trước ở hoàng cung ta có nghe nói.”

Trong Tần phủ có ma ma, vậy chắc chắn bà ấy cũng quen biết ma ma xuất cung.

Hai mắt Cố Vân Đông sáng rực lên, định ngày mai đến cửa hàng xong, sau đó lại đến Tần gia một chuyến.

Hơn nữa, bọn họ còn phải mua người.

Không chỉ trong cửa hàng, mà còn trong nhà. Hiện giờ trong nhà bọn họ có bốn người, Cố Vân Đông ra ngoài mang theo Đồng Thủy Đào, Thiệu Thanh Viễn cũng sẽ mang theo Thiệu Văn, trong nhà cần một người gác cổng.

Nếu như lần sau gặp phải tình huống như ngày hôm qua, lúc Tống Đức Giang tới tìm người lại không tìm thấy, lúc đó cũng sẽ có người tới thông báo cho bọn họ.

Mấy ngày trước vẫn luôn bận rộn, hiện tại cũng nên xử lý cho xong.

Ngày hôm sau, Cố Vân Đông dẫn theo Đồng Thủy Đào đến xem tình hình của cửa hàng, Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn đi tìm người môi giới.

Khi đến cửa hàng, đã nhìn thấy thợ mộc Bàng và hai đồ đệ của mình đang bận rộn làm việc.

Quầy hàng đã làm xong, thậm chí bàn ghế ở phía trước cửa hàng cũng đã làm xong hơn phân nửa, Cố Vân Đông sờ thử, thấy vô cùng chắc chắn cũng không đâm tay, quả nhiên chất lượng vượt qua kiểm định.

Thợ mộc Bàng lau mồ hôi, bước tới nói: “Chủ nhân, hôm qua ta đã tìm thợ thủ công phá hai bức tường ở hậu viện, hiện tại đang tu sửa lại, bà chủ có muốn đi xem không?”

“Đi xem một chút.” Cố Vân Đông lập tức đi đến hậu viện.

Thợ thủ công do thợ mộc Bàng tìm tới, Cố Vân Đông giao việc trang hoàng cửa tiệm cho hắn, muốn tìm ai giúp đỡ cũng là chuyện của hắn.

Hậu viện có chút loạn, Cố Vân Đông dạo qua một vòng đã trở lại, bảo bọn họ tiếp tục làm việc.

Ngay sau đó cô cầm giấy bút bắt đầu viết, thợ mộc Bàng nghi hoặc nói: “Chủ nhân cảm thấy còn có chỗ nào cần sửa lại sao?”

“À, không phải, ta viết giấy thông báo tuyển người để dán ở bên ngoài, tuyển mấy nữ tiểu nhị, không phải cửa hàng đang cần người làm sao?”

Tuy rằng phải mua người, nhưng trong tiệm cũng không thể đều là tiểu nhị được mua tới.

Chỉ cần trong phòng bếp là người một nhà, tiểu nhị tiếp đãi trong đại sảnh có thể tìm bên ngoài.

“Tuyển nữ tiểu nhị?” Thợ mộc Bàng suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Có yêu cầu gì không?”

“Ừm…… Sạch sẽ ngăn nắp, tốt nhất là người thích cười, dáng người cũng hơi cao một chút, tính tình ôn hòa, làm việc siêng năng, còn phải biết chữ.” Tính toán như vậy, hình như yêu cầu có chút cao.

Thợ mộc Bàng cũng kinh ngạc, yêu cầu này đâu chỉ là cao.

Chỉ riêng về khả năng biết chữ, e rằng sẽ không dễ tìm.

Nhưng Cố Vân Đông vẫn viết thông báo, sau đó trực tiếp dán trước cửa.

Trước khi rời đi còn dặn dò thợ mộc Bàng: “Nếu có người tới hỏi thăm, ngươi hỗ trợ giới thiệu một chút.”

“Dạ, chủ nhân.”

Cố Vân Đông rời đi, cô vừa đi, có một người vẫn nhìn chằm chằm vào cửa hàng tiến tới, híp mắt nhìn chữ trên thông báo.

Người nọ sau khi đọc kỹ thông báo từ trên xuống dưới, trong lòng hiểu rõ, lập tức xoay người rời đi.

Thợ mộc Bàng vốn thấy kỳ quái còn muốn ra hỏi một chút, không ngờ chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Người nọ nhanh chóng rời khỏi phố Cẩm Lan, không lâu sau đã xuất hiện ở một tửu lâu.

Hắn nhìn trái nhìn phải, sau khi nhìn thấy một người trong góc, vội vàng chạy tới, “Thiếu gia, cửa hàng trên phố Cẩm Lan có chuyện.”

Thang Khởi Kính đang ăn, nghe thấy vậy nhanh chóng nuốt miếng cá trong miệng, uống một ngụm nước, hỏi: “Chuyện như thế nào?”

“Cửa hàng kia đang tuyển người.”

Thang Khởi Kính nghe vậy nhíu mày, có chút không hứng thú: “Tuyển người thì tuyển người, chuyện này thì có gì kỳ quái. Cửa hàng kia của Thiệu Thanh Viễn chuẩn bị khai trương, tìm hai tiểu nhị không phải cũng bình thường sao? Bổn thiếu gia muốn ngươi để mắt đến Thiệu Thanh Viễn, cho nên những chuyện vặt vãnh không đáng kể này, ngươi không cần phải báo cáo với ta.”

“Không phải đâu thiếu gia, cửa hàng tuyển tiểu nhị không giống nơi khác.”

“Chỗ nào không giống?”

“Cửa hàng Thiệu Thanh Viễn tuyển tiểu nhị là nữ.” Hạ nhân không khỏi có chút cao giọng nói.

“Cái gì?”

“Cái gì?”

Tuy nhiên, theo sát là hai giọng nói đầy nghi hoặc vang lên, không chỉ có Thang Khởi Kính, phía sau còn có một giọng nói hơi quen thuộc.

Thang Khởi Kính sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.

Thấy rõ người tới, vội vàng đứng lên, thiếu chút nữa đụng ngã ghế dựa phía sau. Nhưng hắn lại không rảnh để quan tâm tới, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười nịnh nọt, nói: “Quận vương gia, sao ngài lại tới đây?”

Dịch Tử Lam liếc nhìn hắn: “Ngươi có thể ở đây, ta không thể ở đây sao?”

Thang Khởi Kính liên tục lắc đầu: “Đương nhiên không phải, trong kinh thành này có nơi nào Quận vương gia không đi được chứ?”

Dịch Tử Lam khẽ hừ một tiếng, nhanh chóng dời tầm mắt, nhìn hạ nhân đứng phía sau Thang Khởi Kính: “Ngươi, ngươi lặp lại những lời vừa nói một lần nữa.”

Hạ nhân kia cả người run rẩy, đầu cũng có chút choáng, lời vừa mới nói? Hắn vừa mới nói cái gì?

A a, đúng đúng, hắn nhớ ra, lập tức lặp lại câu nói cuối cùng: “Cái kia, cửa hàng của Thiệu Thanh Viễn tuyển tiểu nhị là nữ.”

Đôi mắt Dịch Tử Lam híp lại: “Thiệu Thanh Viễn? Thiệu Thanh Viễn tới kinh thành?”

Thang Khởi Kính nhỏ giọng trả lời: “Vâng, hình như là vậy.”

Tầm mắt bất mãn của Dịch Tử Lam trong nháy mắt dừng trên người hắn: “Chuyện khi nào, ngươi lại không tới nói cho ta biết?”

Nhưng nghĩ lại, trong khoảng thời gian gần đây, những thái y ra bên ngoài đã lần lượt trở lại. Nhưng hắn không chú ý, mấy ngày trước có gánh hát đến nhà hắn, vở kịch họ hát khá mới lạ, cho nên hắn luôn ở trong nhà vui chơi, không ngờ đã bỏ lỡ tin tức của Thiệu Thanh Viễn.

Thang Khởi Kính trong lòng thầm kêu khổ: “Quận vương gia, không phải ta không nói cho ngài biết. Không phải là do ta chưa xác định được người này có phải là Thiệu Thanh Viễn lúc trước hay không sao, cho nên ta mới cho người để ý đến cửa hàng kia của hắn, chứng thực thân phận của hắn trước, sau đó mới đi bẩm báo với Quận vương gia.”

Thành thật mà nói, hắn thật sự không có ý định bẩm báo cho quận vương gia.

Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng: “Vậy hiện tại chứng thực được chưa?”

“Việc đó, việc đó vẫn chưa được.”

“Ngươi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn này trông như thế nào?”

Thang Khởi Kính dừng một chút, miêu tả lại dáng vẻ Thiệu Thanh Viễn ngày ấy nhìn thấy được: “Bộ dáng khá cao lớn, khuôn mặt có chút lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ không dễ sống chung.”

Dịch Tử Lam nghe xong, ánh mắt lạnh xuống: “Chính là hắn.”

Không ngờ, chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy.

Bình Luận (0)
Comment