Chương 707: Nhà ngươi ở đâu
Thấy hai người đi xa, Tống Đức Giang mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật may mà ngọc bội kia vẫn còn ở đây.”
“Đúng vậy.” Bạch Chi Ngôn cũng yên lòng.
Lúc trước hắn cũng đã nói chuyện với Cao Phong, cho dù tìm được người, cũng không chắc ngọc bội kia còn trong tay đối phương.
Dù sao, lúc ấy nàng đang chạy nạn, trên đường đi có lẽ không mang theo bạc trên người, nếu không sao lại đi lục soát đồ của người chết chứ? Đến thời điểm nàng thật sự không sống nổi, khả năng ngọc bội kia đã bị nàng bán đi.
Đến lúc đó, việc tìm kiếm không phải lại càng thêm khó khăn sao.
Nhưng Cao Phong cũng đã nói, lúc đó thấy cô nương kia có vài phần năng lực, trên người nàng có cây nỏ tinh xảo như vậy, không chắc sẽ tới mức đường cùng, phải bán đi ngọc bội.
Cũng may, ngọc bội quả thực còn ở đây.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, ngay cả hai người Đồng Thủy Đào cũng không mang theo, trực tiếp tự mình đánh xe ngựa trở về ngõ Hợp Thái.
Du tẩu tử đứng ở cửa thấy bọn họ trở về, vừa định chào hỏi, không ngờ Cố Vân Đông đã trực tiếp nhảy xuống xe ngựa, vội vàng đi vào sân.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn còn đứng cạnh xe ngựa không nhúc nhích, nhưng Du tẩu tử có chút sợ hắn, rốt cuộc cũng không chào hỏi nữa, chỉ thò đầu nhìn sang sân bên cạnh.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Cố Vân Đông đã đi ra, nhìn thấy Du tẩu tử còn vẫy vẫy tay: “Chào tẩu tử.”
“Chào, chào……” Sau đó, nàng trơ mắt nhìn xe ngựa rời đi.
“Vội vàng như vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Nàng lắc đầu, xoay người trở về sân nhà mình.
Cố Vân Đông ngồi trong xe ngựa, trong tay cầm ngọc bội, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Hồi lâu, cô mới vén rèm nhìn Thiệu Thanh Viễn trên xe, mím môi, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Thiệu Thanh Viễn quay đầu nhìn cô, đột nhiên cười nói: “Chờ đến lúc nàng muốn nói rồi nói sau.”
Cố Vân Đông hơi cúi đầu, người khác không biết ngọc bội này có ở trong hộp hay không, Thiệu Thanh Viễn là người kề cạnh bên gối, sao có thể không biết?
Lúc bọn họ tới kinh thành, vốn dĩ không mang theo nhiều đồ đạc, ai lại mang ngọc bội không quan trọng như vậy?
Chính Cố Vân Đông cũng thiếu chút nữa quên mất, vừa rồi cô tìm trong không gian một hồi lâu mới tìm được.
Kỳ thật cô cũng biết, Thiệu đại ca đã sớm hoài nghi, mình ở trước mặt hắn đã rất nhiều lần biểu hiện rõ ràng. Hắn thông minh như vậy, sao có thể một chút cảm giác cũng không có?
Nhưng hắn cái gì cũng không hỏi, có lẽ trong lòng đã có phán đoán, chỉ là chưa khẳng định mà thôi.
Cố Vân Đông gãi đầu, cô không phải không muốn nói, mà là không biết phải nói như thế nào.
Mà người này, còn vô cùng dung túng cô.
“Được rồi, ngồi lại đi, cẩn thận bị ngã.” Thiệu Thanh Viễn đẩy cô vào trong, để cô ngồi vào trong xe ngựa.
Cố Vân Đông có chút nhụt chí, dùng sức xoa mặt.
Không bao lâu sau xe ngựa đã tới Tống phủ, hai người nhanh chóng đi về phía chính viện.
Bạch Chi Ngôn và Tống Đức Giang đều nóng lòng chờ đợi.
Nhìn thấy hai người tiến vào, Bạch Chi Ngôn lập tức chờ mong nhìn tay bọn họ.
Cố Vân Đông nhanh chóng lấy ngọc bội ra: “Có phải cái này không.”
Bạch Chi Ngôn nhận lấy, lúc này hắn đã được Tống Đức Giang đỡ ngồi dựa vào đầu giường.
Chỉ liếc mắt một cái, đôi mắt hắn liền sáng lên: “Đúng rồi, chính là cái này, đây là chìa khóa ngọc bội của cửa ngọc.”
“Thật sao?” Trái tim Cố Vân Đông vẫn luôn treo trên cao cuối cùng cũng có thể rơi xuống.
Cô vội vàng hỏi: “Vậy chúng ta nhanh chóng đi mở ngọc, tìm Bạch Mộc Tử. Nhà ngươi ở đâu? Khi nào chúng ta đi?”
Cố Vân Đông vừa dứt lời, hai người Bạch Chi Ngôn và Tống Đức Giang lại cùng giật mình, liếc mắt nhìn nhau.
Không khí trong nháy mắt trở nên có chút vi diệu, hai người Bạch Chi Ngôn còn chưa mở miệng.
Thiệu Thanh Viễn bên cạnh híp mắt lại, bỗng nhiên duỗi tay, đoạt lấy ngọc bội trong tay Bạch Chi Ngôn.
“Ai……” Bạch Chi Ngôn cảm thấy trong tay trống rỗng, ngọc bội đã biến mất.
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Tống Đức Giang: “Sao vậy, muốn đổi ý?”
“Đương nhiên không phải.” Tống Đức Giang vội vàng lắc đầu, lập tức giải thích: “Bạch gia ở phủ Linh Châu, nhưng Bạch gia luôn luôn cách biệt với thế giới bên ngoài, người ngoài cũng không biết vị trí chỗ nào. Nếu muốn tiến vào Bạch gia, cần phải có người trong nhà dẫn đường, nếu không sẽ bị lạc.”
Cố Vân Đông nhíu mày, Bạch Chi Ngôn thở dài: “Người có thể tiến vào Bạch gia quá ít, ta có thể vào, Tống sư thúc cũng có thể vào, nhưng hôm nay ta không thể lên đường, sư thúc cũng không thể rời khỏi kinh thành, e rằng trong khoảng thời gian này không thể tới phủ Linh Châu.”
Phủ Linh Châu??
Cố Vân Đông nhíu mày: “Vậy Cao Phong đâu?”
“Cao Phong hiện giờ đang ở phủ Tuyên Hòa, ta cũng không biết vị trí cụ thể của hắn, chỉ có thể truyền tin đến y quán Huệ Dân ở phủ Tuyên Hòa trước. Chờ Cao Phong đọc được thư rồi sẽ nhanh chóng quay lại.” Bạch Chi Ngôn biết cô sốt ruột, nhưng vẫn nói: “Các ngươi không ngại chờ thêm một thời gian, nhiều nhất là một tháng, chờ ta khỏi bệnh, ta sẽ dẫn các ngươi tới Bạch gia.”
Tuy rằng trước nay Bạch gia không cho người ngoài tiến vào, nhưng phu thê Thiệu Thanh Viễn lại có đại ân với Bạch gia.
Bất luận là cứu Bạch Dương hay dùng Bạch Mộc Tử của bọn họ, Bạch gia đều sẽ ghi nhớ phần ân tình này, nên sẽ bồi thường không ít.
Bạch Chi Ngôn nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, nam nhân này rất có thiên phú, nếu được tổ phụ chỉ điểm, mới là sự báo đáp tốt nhất.
Cố Vân Đông trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Cô lại nhìn ngọc bội trong tay Thiệu Thanh Viễn: “Nhưng ngọc bội này tạm thời vẫn do chúng ta bảo quản.”
Bạch Chi Ngôn tuy cảm thấy không ổn, nhưng hắn cũng biết bởi vì chuyện Bạch Mộc Tử, Cố Vân Đông đã không còn tin tưởng bọn họ nữa.
Bởi vậy cuối cùng hắn gật đầu, nói: “Ngọc bội này hiện giờ là chìa khóa duy nhất của cửa ngọc, nếu không có nó, vậy Bạch Mộc Tử kia...”
“Yên tâm, ta còn để ý đến Bạch Mộc Tử hơn ngươi, cho nên ngọc bội này ta nhất định sẽ bảo quản thật tốt, tuyệt đối sẽ không mất.”
“Vậy được rồi.”
Bạch Chi Ngôn có chút không nỡ nhìn ngọc bội kia thêm lần nữa, cuối cùng vẫn thu hồi tầm mắt.
Hắn có chút mệt, cảm xúc kinh ngạc lẫn vui mừng vừa rồi lại khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên.
Cố Vân Đông hy vọng thân thể hắn sớm ngày bình phục, nên lập tức kéo Thiệu Thanh Viễn rời đi.
Hai người rời khỏi Tống phủ, lúc ngồi trên xe ngựa Thiệu Thanh Viễn mới hỏi cô: “Nàng không vội sao?”
Cố Vân Đông cười: “Đương nhiên là ta sốt ruột, nhưng chàng đã nói, chúng ta đã thống nhất cùng nhau làm việc. Nếu đã tới kinh thành, vậy chúng ta nên giải quyết tốt chuyện ở đây trước, tìm cha mẹ chàng cũng vô cùng quan trọng.”
Thiệu Thanh Viễn duỗi tay ôm lấy cô: “Ta không sao.”
“Nhưng mà ta có.” Thực ra Cố Vân Đông cũng biết, từ khi Thiệu Thanh Viễn ý thức được cha mẹ hắn cũng yêu thương hắn, tâm tình của hắn cũng có chút bồn chồn.
Tuy rằng hắn không nói gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khát vọng.
Thiệu Thanh Viễn thở dài, ôm chặt cô thêm một chút.
Về đến nhà, Cố Vân Đông cất kỹ ngọc bội, vẫn để vào trong không gian.
Nếu sau khi Bạch Chi Ngôn dưỡng khỏi bệnh sẽ lập tức đi phủ Linh Châu, vậy hành động ở kinh thành cũng phải nhanh lên.
Việc trang trí cửa hàng giao cho thầy trò thợ mộc Bàng, cũng không biết tình hình thế nào, Cố Vân Đông tính ngày mai đi xem thử.