Chương 706: Người Cao Phong tìm là ta!
Bạch Chi Ngôn suy nghĩ một chút, ngược lại cũng không phải là không thể nói.
Hơn nữa Cố Vân Đông nói đúng, nàng quen thuộc với phủ Tuyên Hòa, có lẽ sẽ giúp được.
Bởi vậy Bạch Chi Ngôn thở dài, nói: “Cao Phong đang tìm một nữ tử, nhưng đáng tiếc hắn không biết tên họ và tuổi của nàng, cũng không biết địa chỉ của nàng ấy. Chỉ biết rằng hai năm trước, đại khái…… người cao chừng này.”
Hắn thấy Thiệu Thanh Viễn thu tay bắt mạch về, liền giơ tay biểu thị chiều cao.
Cố Vân Đông nhíu mày, không biết tên họ, chỉ biết chiều cao của hai năm trước, như vậy thì quá khó khăn.
“Vậy hắn gặp được nàng ta ở đâu? Lúc ấy bọn họ nói gì? Đã làm gì?” Cố Vân Đông lại hỏi.
Bạch Chi Ngôn nói: “Tuy rằng tuổi tác của nàng ấy không lớn, thân thủ lại khá tốt, manh mối lớn nhất là nàng ấy có một cây nỏ vô cùng tinh xảo.”
Cố Vân Đông giật mình, trên mặt hiện lên một tia kỳ dị.
Thiệu Thanh Viễn cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, hai người liếc nhìn nhau đều trở nên trầm mặc.
Bạch Chi Ngôn tiếp tục nói: “Chúng ta gặp nhau trên đường chạy nạn, trên đường từ phủ Vĩnh Ninh đến phủ Khánh An. Khi đó gặp phải hai tên súc sinh, muốn lợi dùng màn đêm để hãm hại Bạch Dương và Bạch Nguyệt, cô nương kia đột nhiên xuất hiện, giúp giải quyết một trong hai tên đó, đã sử dụng nỏ. Một tên khác là do Cao Phong giải quyết, cô nương kia nói phát hiện hai người kia xuất hiện không có ý tốt, cho nên mới ra tay.”
Cố Vân Đông không dám tin, mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Chi Ngôn trước mặt.
Cô hoài nghi bản thân nghe lầm.
Nhưng ngược lại Tống Đức Giang bên cạnh kinh ngạc hỏi: “Cao Phong tìm cô nương gặp được trên đường chạy nạn? Ta nhớ rõ, Cố nha đầu hình như cũng từ phủ Vĩnh Ninh chạy nạn tới đây.”
Bạch Chi Ngôn sửng sốt, bất ngờ nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cô nuốt nước bọt, một lúc lâu mới do dự hỏi: “Sau đó, Cao Phong đưa cho cô nương kia một túi màn thầu và bánh? Cô nương vừa đi không bao lâu, trong thôn có một chiếc xe ngựa chạy tới, nửa đêm các ngươi …… rời đi?”
Hô hấp Bạch Chi Ngôn đột nhiên dừng lại, hắn đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Chỉ là đột nhiên ngồi dậy quá nhanh, nhất thời đầu óc bị choáng váng, lại ngã mạnh về phía sau.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn ngồi ở mép giường, vội vàng duỗi tay đỡ lấy.
Tống Đức Giang sốt ruột nói: “Ngươi đừng kích động, mau nằm xuống mau nằm xuống, có chuyện gì cứ từ từ nói.”
Bạch Chi Ngôn chờ một hồi lâu, sau đó cố nén cơn đau, hắn nhắm mắt lại hơi xoay đầu, nhìn thẳng về phía Cố Vân Đông: “Ngươi……”
“Nếu như lời ta nói không sai, vậy người này chính là ta!” Cố Vân Đông hít sâu một hơi, cô cũng cảm thấy có chút thần kỳ.
Cô vẫn luôn biết Cao Phong đang tìm người, lần trước ở phủ Khánh An gặp được Bạch Dương, kỳ thật thiếu chút nữa đã gặp được Cao Phong.
Kết quả trời xui đất khiến, Cao Phong đã rời phủ Khánh An trước.
Sau đó, trên đường đi tìm tiểu thúc, Thiệu Thanh Viễn cũng gặp Cao Phong. Lúc ấy bọn họ mới rời khỏi phủ Tuyên Hòa, mà Cao Phong lại đi về phía phủ Tuyên Hòa, nên đã bỏ lỡ.
Bạch Chi Ngôn bình tĩnh nhìn Cố Vân Đông, hô hấp hơi dồn dập: “Đúng vậy, ngươi nói không sai, Cao Phong cho cô nương kia một túi bánh và màn thầu, chúng ta cũng rời khỏi thôn Đồng Cố trong đêm. Thật sự, thật sự là ngươi??”
“Ta không biết tên của thôn đó là gì, nhưng ta quả thật có trải qua chuyện này, lần đó là lần đầu tiên ta gặp được Cao Phong.”
Cố Vân Đông dừng một chút, bỗng nhiên nhíu mày lại: “Nhưng ngươi nói Cao Phong tìm người là vì chìa khóa cửa ngọc, ta lại không biết chìa khóa gì cả, lúc đó ta không……”
Cố Vân Đông nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.
Cô suy nghĩ một lát, hỏi: “Các ngươi nói chìa khóa của cửa ngọc, chẳng lẽ là một ngọc bội?”
Bạch Chi Ngôn và Tống Đức Giang đồng thời lộ ra sự ngạc nhiên và vui mừng, lập tức tươi cười nói: “Đúng vậy, chính là ngọc bội, thực sự ở chỗ ngươi sao?”
“Vậy ta có một cái, nhưng mà ngọc bội kia ta tìm được trên người hai người tên chạy nạn kia.” Nói tới đây, Cố Vân Đông suýt chút nữa đã quên mất miếng ngọc bội này, lúc trước trực tiếp cất trong không gian, hiện giờ e rằng còn phải tìm thật kỹ mới thấy được, cũng không biết nó nằm ở góc nào nữa.
“Không sai, không sai, ở trên người hai người tên chạy nạn kia.” Bạch Chi Ngôn có chút kích động: “Lúc đó ngọc bội ở trên người Bạch Dương, lưu dân kia va chạm với Bạch Dương, chắc đã ra tay lúc đó, trộm ngọc bội đi.”
Tối hôm đó hắn bị thương, đột nhiên sốt cao, người có chút mơ mơ màng màng.
Mà bên người chỉ có Cao Phong, hắn phải chăm sóc cho mình, còn phải chiếu cố Bạch Dương và Bạch Nguyệt.
Thực ra lúc hai tên kia tiến vào đình viện, Cao Phong cũng đã biết, nhưng vì phải lo cho hắn nên không thể ra ngoài kịp.
Kết quả một người trong bọn họ âm thầm tiến vào, vừa vặn đụng phải Bạch Dương, người đó muốn bắt Bạch Dương đi.
Chính Cao Phong đã kịp thời cứu Bạch Dương trở về, nhưng không ai ngờ trong thời gian ngắn như vậy, dây chuyền ngọc bội đeo trên cổ Bạch Dương đã bị hắn giật mất.
Bên trong phòng lại mờ tối, Cao Phong không nhìn thấy.
Sau khi hắn cứu được Bạch Dương, hắn để Bạch Dương ở lại với Bạch Nguyệt, bản thân quay lại đối phó với tên lưu dân đó, từng bước ép hắn đến sân mới ra tay.
Không ngờ, một tên khác ở bên ngoài đã bị giết.
Chỉ là tình cờ gặp mặt, Cao Phong thấy không cần thiết nên không hỏi tên họ của người kia.
Nhưng nói thế nào nàng cũng hỗ trợ giải quyết một người, tuy nói một mình hắn cũng có thể giải quyết, nhưng quả thật đã giảm bớt một chút áp lực cho hắn.
Nhìn thấy cô nương này gầy gò, trông giống như người chạy nạn, Cao Phong dứt khoát lấy bánh và màn thầu để cảm tạ.
Lúc cô nương kia lục soát tiền tài trên người hai tên đã chết, hắn cũng không thèm để ý.
Không nghĩ tới, ngọc bội cứ như vậy vào túi cô nương này.
Khi Cao Phong lên xe ngựa chạy một ngày đường mới phát hiện ngọc bội của Bạch Dương đã biến mất, nhưng lúc đó quay trở lại tìm, biển người mênh mông, biết đến nơi nào mới có thể tìm được?
Đặc biệt là dưới tình huống ngay cả tên họ và tuổi của nàng ấy, bên cạnh còn có ai cũng không biết, quả thực khó như lên trời.
Nhưng mà, hiện tại người này đang ở trước mặt mình.
Bạch Chi Ngôn chậm rãi nhắm mắt, hắn cũng không biết nên nói thế nào cho tốt, nhân duyên trên đời này lại kỳ diệu như vậy.
Hắn nhìn Cố Vân Đông: “Vậy ngọc bội kia…… Đang ở đâu?”
“Ở……” Cố Vân Đông vừa định nói ở trên người, sau đó ngẫm lại không đúng, ai lại mang theo bên mình một mảnh ngọc bội lục xoát được trên người hai tên lưu dân xa lạ? Cô cũng không phải là không có tiền mua.
Bởi vậy Cố Vân Đông đổi giọng, nói: “Ở nhà.”
“Ở nhà nào?”
“Ngõ Hợp Thái bên kia, nhưng ta phải tìm xem, ta nhớ lúc thu dọn đồ đạc, toàn bộ đều cất trong hộp, cũng không biết có nhớ lầm không.”
Bạch Chi Ngôn kích động: “Vậy ngươi mau tìm xem.”
Cố Vân Đông lập tức gật đầu: “Được, vậy ta sẽ trở về tìm.”
Cô sao mà không kích động chứ? Nếu ngọc bội kia thật sự là chìa khóa, vậy cô có thể lấy lại Bạch Mộc Tử.
Điều này xảy ra quá đột ngột, làm cô có chút gấp không chờ nổi.
Thiệu Thanh Viễn cũng đứng lên, nói với hai người: “Vậy chúng ta trở về trước.”