Chương 705: Sư điệt Bạch Chi Ngôn
Ai ngờ chưa đi được mấy bước, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã đi đến.
Tống Đức Giang dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc tiến lên: "Chuyện của Bạch Mộc Tử, ta rất xin lỗi. Ta..."
Cố Vân Đông khoát tay: "Thôi vậy, dùng cũng đã dùng rồi, nói nhiều hơn nữa cũng không lấy về được. Huống chi, đó là sư điệt ngài, lựa chọn như vậy cũng đúng thôi."
“Cố nha đầu."
Cố Vân Đông có chút mệt mỏi, cô hít sâu một hơi: "Tóm lại, ngài nợ ta một lần."
“Ta biết."
"Nhưng trước kia ta cũng từng nợ ngài." Cố Vân Đông nói tiếp.
Tống Đức Giang ngẩn người.
Cố Vân Đông cười khổ: "Sổ sách này cũng tính không rõ, tóm lại ta sẽ tiếp tục tìm Bạch Mộc Tử. Lần sau tìm được ta sẽ không giao cho ngài nữa, còn nữa, ngài phải cứu được mẹ ta.”
“...... Được. "Tống Đức Giang cũng không biết nói cái gì cho phải, hồi lâu mới phun ra một chữ.
"Đói bụng rồi, ăn cơm trước đi."
Tống Đức Giang vội vàng gọi người bày đồ ăn lên.
Ba người yên tĩnh dùng cơm trong phòng khách, không ai nói gì nữa.
Loại chuyện này, hình như nói cái gì cũng là dư thừa.
Cho đến khi hạ nhân báo: "Lão gia, Bạch công tử tỉnh rồi.”
Tống Đức Giang ngẩn ra, lập tức bỏ đũa xuống, vội vàng bỏ chạy.
Cố Vân Đông khẽ nói: "Bạch công tử??”
“Làm sao vậy?” Thiệu Thanh Viễn lau tay cho cô, vừa rồi lúc Tống Đức Giang bỏ đũa xuống, cháo đã văng lên mu bàn tay Vân Đông.
Cố Vân Đông lại bỗng nhiên nói: "Bạch? Bạch công tử không phải là Bạch Dương chứ? Đúng rồi, ông nội của Bạch Dương chính là sư phụ của Tống Đức Giang."
Không thể nào.
Cố Vân Đông cũng vội vàng đi theo xem một chút.
Nếu thật sự là tên nhóc kia...
Nhưng mà, sau khi nhìn thấy người nằm trên giường, đầu óc Cố Vân Đông rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.
Không phải Bạch Dương.
Đúng rồi, Tống Đức Giang biết cô biết Bạch Dương, nếu là hắn, Tống Đức Giang sẽ nói mới đúng.
Nhưng người này, Cố Vân Đông lại cảm thấy có chút quen mắt.
Bạch Chi Ngôn cũng nhìn thấy bọn họ, cánh môi tái nhợt giật giật, nói: "Sư thúc đã nói cho ta biết, xin lỗi đã dùng Bạch Mộc Tử của các ngươi.”
Cố Vân Đông không biết nên nói cái gì.
Tống Đức Giang giới thiệu: "Đây là Thiệu Thanh Viễn, đây là Cố Vân Đông, chính là vị Cố tỷ tỷ mà Bạch Dương từng gặp trước đó. Lúc trước ở phủ Khánh An, cũng là nàng đã cứu Bạch Dương từ tay bọn buôn người.”
Bạch Chi Ngôn nghe vậy, lúc này muốn đứng dậy.
Tống Đức Giang vội vàng đè người lại: "Thân thể của ngươi bây giờ không nên cử động."
Bạch Chi Ngôn chỉ có thể từ bỏ, một lần nữa nằm trở về, cảm kích nhìn Cố Vân Đông nói: "Thiệu phu nhân là đại ân nhân Bạch gia chúng ta, Bạch Dương được ngươi cứu, thuốc trị bệnh của ta cũng là của ngươi, ta thật sự... Không biết nên báo đáp như thế nào mới tốt.”
Cố Vân Đông nhớ tới, đây không phải là vị Bạch ca ca trong miệng Bạch Dương sao?
Cố Vân Đông cảm thấy, mỗi lần mình gặp hắn, hình như hắn đều bị bệnh nặng, thảm như vậy sao?
Không hiểu sao lại có chút đồng tình với hắn.
Nhưng Cố Vân Đông vẫn nói: "Ngươi là người Bạch gia, ta nghe Bạch Dương nói, Bạch gia có hai gốc bạch mộc tử đúng không? Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, hãy cho ta một cái cây."
“Đây là chuyện đương nhiên, chỉ cần tìm được chìa khóa cửa ngọc thạch, mở ra cánh cửa kia, không chỉ bạch mộc tử, chúng ta còn có cảm tạ khác."
Bạch Chi Ngôn trịnh trọng mở miệng, Bạch Mộc Tử trả lại cho Cố Vân Đông, điểm ấy hắn vẫn có thể làm chủ.
Cố Vân Đông thoáng hài lòng, thấy hắn có vẻ mệt mỏi, cũng không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi nữa.
"Được rồi, vậy chúng ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Chờ sau khi ta khỏi bệnh, nhất định sẽ lại tới cửa cảm tạ."
Cố Vân Đông gật đầu, lễ nghĩa thật đúng là nhiều.
Cô và Thiệu Thanh đi ra ngoài, thấy Tống Đức Giang cũng đi theo, dứt khoát hỏi ông ấy mượn một con bồ câu đưa tin.
Sau đó mượn giấy bút viết thư cho Cố Đại Giang, nói cho ông ấy biết chuyện bạch mộc tử.
Con chim bồ câu này của Tống Đức Giang luôn dùng để trao đổi thư pháp y khoa với hắn, vừa vặn dùng được.
Thư đưa ra ngoài, Cố Vân Đông mới thở ra một hơi.
Chắc cha mẹ cô còn chưa xuất phát, hiện tại nói cho bọn họ biết vẫn kịp.
Tống Đức Giang thấy Cố Vân Đông vẫn không có tinh thần, suy nghĩ một chút, vào phòng cầm hai gốc dược liệu đi ra.
"Cái này, là bồi thường cho các ngươi."
Cố Vân Đông không biết, Thiệu Thanh Viễn lại hơi híp mắt một chút.
Dược liệu này là dược liệu trong y thư của Tống Đức Giang, rất trân quý.
"Ông thật sự muốn cho chúng ta?"
Tống Đức Giang gật đầu, tuy rằng có chút không nỡ, nhưng vốn chính là mình làm sai, không có chút bồi thường cũng nói không được.
Cố Vân Đông thấy thế, trong lòng hiểu được.
Cô dừng một chút, trả lại một gốc dược liệu: "Một gốc đổi một gốc, không cần phải đưa nhiều. Chỉ cần cái này.”
Tống Đức Giang cúi đầu nhìn một chút, trong lòng thầm thở dài.
Tuy nói là một gốc đổi một gốc, nhưng một gốc kia, đối với Cố Vân Đông mà nói lại vô cùng trân quý, hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng cô nói như vậy, Tống Đức Giang vẫn thu về.
Thiệu Thanh Viễn cất gốc còn lại, hai người chuẩn bị rời đi.
Dược đồng lại vội vàng chạy tới, nhiệt độ trên người Bạch Ngôn tăng lên, nói Tống Đức Giang nhanh chóng đi xem một chút.
Tống Đức Giang vội vàng chạy vào bên trong.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vốn định đi, nghe vậy lại dừng bước. Dù sao cũng là người dùng Bạch Mộc Tử, vẫn phải quan tâm một chút.
Cho nên hai người cũng đi theo.
Tống Đức Giang bắt mạch cho Bạch Chi Ngôn một lần nữa, hơi thở phào, cũng may đây là hiện tượng bình thường.
Quay đầu lại nhìn thấy hai người Thiệu Thanh Viễn tiến vào, dừng một chút, nhìn hắn một chút, lại nhìn Bạch Chi Ngôn, đột nhiên nói: "Ngươi tới đây thử mạch một chút đi."
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, Bạch Chi Ngôn lại hiểu được, lúc này cười nói: "Đây chính là cơ hội học tập khó có được, bệnh này của ta cũng không dễ dàng gặp phải, thử xem một chút đi.”
Cố Vân Đông nghe vậy, đẩy hắn một cái.
Thiệu Thanh Viễn lúc này mới tiến lên, đặt tay lên cổ tay Bạch Chi Ngôn.
Bạch Chi Ngôn nhìn hắn một lát, nói: "Ta nghe sư thúc nói, ngươi rất có thiên phú với y thuật. Khụ khụ, nếu tương lai Cao Phong tìm được chìa khóa, mở cửa ngọc ra, bên trong có không ít sách thuốc quý, ngươi có thể nhìn một chút.”
Thiệu Thanh Viễn 'Ừ' một tiếng, không nói nhiều, tiếp tục bắt mạch.
Cố Vân Đông lại tò mò: "Không phải Cao Phong đang tìm người sao? Vừa tìm người vừa tìm chìa khóa?"
“Chìa khóa kia ở chỗ người nọ, chỉ cần tìm được người, tất nhiên tìm được chìa khóa."
Mắt Cố Vân Đông lập tức sáng lên: "Lần trước Thiệu đại ca còn đụng phải Cao Phong, hình như hắn ta đi về phía phủ Tuyên Hòa. Hắn đang tìm ai vậy? Chúng ta ở phủ Tuyên Hòa, nói không chừng có thể giúp được.”