Chương 704: Bạch Mộc Tử bị ta sử dụng
Sau đó, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy vết máu trên mặt ông ấy.
"Ngài..."
Cổ họng Tống Đức Giang khẽ nghẹn lại: "Vân Đông, ta xin lỗi ngươi."
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Tống Đức Giang ngẩng đầu, hai tròng mắt sung huyết, có chút khó có thể mở miệng, nửa ngày gian nan phun ra một câu: "Bạch Mộc Tử, không còn nữa.”
Cố Vân Đông chỉ cảm thấy đầu 'oanh' một cái, trong nháy mắt ngẩn người, không khỏi lui về phía sau một bước.
Thiệu Thanh Viễn lại đột nhiên tiến lên, túm lấy áo Tống Đức Giang: "Ông có ý gì? Cái gì gọi là bạch mộc tử không còn nữa?"
“Khụ khụ." Tống Đức Giang khó chịu ho khan hai tiếng, hạ nhân ở một bên vội vàng đi lên nắm tay Thiệu Thanh Viễn.
"Thiệu công tử, ngươi bình tĩnh một chút, trước nghe lão gia nói xong."
Thiệu Thanh Viễn đẩy hạ nhân kia ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tống Đức Giang: "Ông nói xem! !”
Tống Đức Giang mặc dù có chút khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói: "Sư điệt ta bệnh cũ tái phát, cần Bạch Mộc Tử cứu mạng, ta, ta không còn biện pháp nào khác, trong tay chỉ có một gốc này nên đã cho hắn dùng trước. Ta vốn muốn tìm các ngươi, xin các ngươi đồng ý, khụ khụ, chỉ là các ngươi không có ở đây. Sư điệt ta mắt thấy sắp không đợi được, ta chỉ có thể..."
Tống Đức Giang cũng rất áy náy, đồ của người khác, đối với bọn họ thậm chí cũng rất quan trọng. Chính mình không có sự đồng ý đã dùng, nhưng ông không có biện pháp, cũng không thể trơ mắt nhìn sư điệt chết, ông không có lựa chọn.
Tống Đức Giang nhắm mắt lại: "Ta biết chuyện này ta làm không đúng, ta xin lỗi các ngươi, muốn đánh muốn mắng, tùy các ngươi, ta đều chịu."
Tay Thiệu Thanh Viễn siết chặt, sau một khắc đã giơ lên cao, hạ nhân bên cạnh lại vội vàng xông lên ngăn lại: "Thiệu công tử ngươi đừng xúc động, lão gia lớn tuổi, trúng một quyền này của ngươi mạng lão gia cũng không còn."
“Cút đi."
Hạ nhân kia nào dám buông ra, Thiệu công tử thân cường tráng không nói, còn là một người luyện võ ah.
Hắn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Cố Vân Đông, vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Thiệu công tử, Thiệu công tử ngươi nhìn phu nhân nhà ngươi.”
Nhắc tới Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc tỉnh táo lại, hắn buông Tống Đức Giang ra, xoay người nhìn thấy Cố Vân Đông sững sờ cúi đầu.
Thiệu Thanh Viễn vội vàng ôm cô: "Vân Đông, không có việc gì không có việc gì, không có chúng ta tìm lại tiếp, dù sao cũng có thể tìm được.”
Cố Vân Đông đầu óc rối bời, lời tống Đức Giang cô đều nghe vào.
Nhưng cô không biết nên làm thế nào, Bạch Mộc Tử thật vất vả mới đến tay, lúc này mới vài ngày mà thôi, đã không còn?
Đánh Tống Đức Giang một trận sao? Đánh rồi thì thế nào, Bạch Mộc Tử cũng không lấy về được.
Cố Vân Đông đau đầu, nhíu chặt mày, sắc mặt trong nháy mắt có chút trắng bệch.
Thiệu Thanh Viễn vội vàng ôm cô lên, đi về phía phòng khách.
Tống Đức Giang còn đứng tại chỗ, nhìn hai người đi xa, hai chân lại giống như đổ chì, không di chuyển được.
Trên người ông vẫn còn lộn xộn, thoạt nhìn rất chật vật. Lúc trước thay sư điệt chữa bệnh, ông cũng hết sức tập trung, sợ tính mạng sư điệt không còn.
Bây giờ, cảm thấy hai chân mềm nhũn, người trượt xuống đất.
Hạ nhân ở một bên vội vàng đỡ người lại, ngồi ở một bên ghế: "Lão gia.”
Tống Đức Giang khoát tay: "Ta không sao, ngươi đi theo nhìn xem, bọn họ cần cái gì."
“Vâng."
Hạ nhân kia đi rồi, Tống Đức Giang lại lau mặt một cái, máu trên tay đã khô cạn, hiện giờ chóp mũi đều là mùi máu tươi.
Thiệu Thanh Viễn ôm Cố Vân Đông trực tiếp đá văng cửa phòng, đặt cô lên giường, cau mày lo lắng nhìn cô: "Làm sao vậy? Có khó chịu ở đâu không?"
“Ta không có việc gì, chỉ là có chút khó chịu." Cố Vân Đông vùi đầu vào lòng hắn, rầu rĩ nói: "Sao lại không còn chứ? Bạch Mộc Tử kia, chúng ta thật vất vả mới có được."
“Không có việc gì, chúng ta lại tìm."
Cố Vân Đông ôm chặt hắn: "Đã tìm gần hai năm, thật vất vả mới tìm được một gốc. Nếu tiếp tục tìm, không biết còn cần bao nhiêu hai năm nữa.”
Mẹ cô đã chờ thật lâu rồi.
Cố Vân Đông ôm Thiệu Thanh Viễn càng lúc càng chặt: "Ta thật muốn đánh Tống Đức Giang một trận."
“Ta đi đánh."
Thiệu Thanh Viễn nói xong, lại phát hiện tay Cố Vân Đông ôm eo hắn càng chặt hơn.
Hắn khẽ thở dài, ôm người lên đùi mình: "Nếu thật sự khó chịu, nàng cứ khóc ra, ta luôn ở đây. "
"Ta chỉ là, chỉ là..." Cố Vân Đông luôn kiên cường, cô rất ít khi khóc.
Nhưng lúc này, cô lại cảm thấy mắt cay cay.
Bạch Mộc Tử kia, tìm rất gian nan.
Thiệu Thanh Viễn vì thuốc này, thiếu chút nữa ngay cả mạng cũng không cần, thiếu chút nữa làm nô tài cho người ta, có một chút manh mối đã chạy đến.
Hắn trả giá rất nhiều, thật vất vả mới tìm được, về sau hắn cũng sẽ không gạt mình vụng trộm mạo hiểm.
Nhưng bây giờ, lại trở về điểm ban đầu.
Mẹ cô lại phải chờ, vừa mới có chút hy vọng lại không còn.
"Ta phải viết một lá thư trở về, để cho cha mẹ khoan hãy tới." Những cảm xúc tiêu cực của cô trong nháy mắt gần như đạt đến đỉnh điểm.
Cha mẹ sẽ thất vọng biết bao.
Thiệu Thanh Viễn hít sâu một hơi, cúi đầu hôn lên mặt cô.
"Ta viết, bọn họ sẽ không trách nàng."
"Ừm." Cố Vân Đông đáp một tiếng.
Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng vuốt lưng cô, cho đến khi cảm giác được hô hấp của cô dần dần vững vàng trở lại, mới ôm cô cùng nằm xuống.
Hạ nhân ở cửa thấy thế, lặng lẽ thở ra một hơi, rón rén rời đi.
Một lần nữa trở lại chính viện báo cáo: "Thiệu công tử và phu nhân ở phòng khách nghỉ ngơi.”
Tống Đức Giang gật đầu: "Ngươi gọi hai người Thiệu Văn vào, sắp xếp phòng bên.”
Sau đó, ông đi vào xem sư điệt.
Người còn đang hôn mê, sắc mặt đã tốt hơn một chút.
Tống Đức Giang thở phào, để dược đồng tiếp tục canh giữ, tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Từ sáng sớm ông đã bắt đầu căng thẳng, lớn tuổi, cấp cứu một hồi như vậy, sau khi phục hồi tinh thần thì cảm thấy trời đất có chút quay cuồng.
Nhưng mà khi nằm trên giường, lại không ngủ được.
Mãi cho đến khi trời sắp tối, mới chậm rãi ngủ say.
Ngày hôm sau Tống Đức Giang vẫn dậy sớm như trước, ông đi thăm sư điệt trước, người còn chưa tỉnh.
Ông bắt mạch, mạch tượng đã vững vàng, người đã không có việc gì.
Thậm chí bệnh cũ trên người hắn cũng được cứu chữa, sẽ không tái phát nữa.
Điểm này, Tống Đức Giang vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Kiểm tra xong, ông mới hỏi hạ nhân trong nhà: "Mấy người Thiệu Thanh Viễn đâu?"
“Còn chưa dậy."
Tống Đức Giang nghe xong, trầm mặc một lúc lâu.
"Ta đi xem bọn họ." Ông nói xong thì sải bước đi về phía phòng khách.