Chương 703: Trùng hợp
Tiểu quận chúa thấy cô nửa ngày không nói lời nào, nóng nảy: "Sao ngươi không nói chuyện? Ngươi không muốn đến?”
Cố Vân Đông có chút đau đầu, chỉ có thể nói: "Tiểu quận chúa, vừa rồi ngươi cũng nghe được, ta sắp mở cửa hàng. Vì vậy, ta sẽ rất bận rộn, có thể không có thời gian.”
“Mở cửa hàng có thể bận rộn đến mức nào, mở cửa ra là xong không phải sao?”
Cố Vân Đông: "..." Khóc không ra nước mắt.
Khóe miệng cô giật giật, nói: "Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, ngươi xem, ta mở cửa hàng đầu tiên phải trang trí cửa hàng, còn phải tuyển tiểu nhị, rồi dạy bọn họ làm sao để chiêu đãi khách nhân, còn phải chuẩn bị các hoạt động khai trương, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, mời chào khách, có đôi khi còn phải ứng phó với người tới gây chuyện, ta thật sự rất bận rộn..."
Tiểu quận chúa nghe vậy mắt trợn to: "Thì ra phức tạp như vậy... Ngươi thật lợi hại, cái gì cũng biết.”
Tiểu cô nương phía sau nàng cũng phụ họa gật đầu, không có biện pháp, lúc đầu các nàng cũng cho rằng mở cửa hàng rất đơn giản. Dù sao cửa hàng trong nhà các nàng đều có chưởng quầy quản lý.
Tiểu quận chúa có chút thất vọng, nhưng nhìn Cố Vân Đông mệt mỏi như vậy, cũng không thể đưa thiệp mời nữa.
Cô bé chỉ có thể khó xử gật đầu: "Được rồi, vậy ta sẽ không gửi thiệp cho ngươi nữa, nhưng ngươi nhớ phải gửi thiệp cho ta."
“Được." Cố Vân Đông gật đầu, đồng ý không chút do dự.
Tiểu quận chúa cười vui vẻ, ngược lại nha hoàn đứng ở phía sau cô bé, tròng mắt đảo quanh, cúi đầu không nói.
Cố Vân Đông đứng dậy, đi theo Tần An Ninh và Cát thị.
Cho đến khi ra khỏi Hầu phủ, Cát thị ôm An Ninh lên xe ngựa, lúc này mới hỏi: "Thế nào rồi?”
Cố Vân Đông thở dài, lắc đầu: "Hầu phu nhân nhìn thấy vòng tay và khăn tay cũng không có phản ứng gì.”
Cát thị nhíu mày: "Có phải sai hướng rồi không? Ta chưa từng nghe nói Hầu phủ lạc mất hài tử nào.”
"Ta cũng không biết, đây là manh mối duy nhất trước mắt, chỉ có thể tìm ở Hầu phủ trước, nếu không được, lại xem hướng khác." Cố Vân Đông nói: "Ngày khác lại thử nhị phu nhân.”
Cát thị vỗ vỗ tay cô: "Không vội, đã chờ nhiều năm như vậy, hiện giờ trong tay có manh mối, nhất định có thể tìm được."
“Ừm." Cố Vân Đông gật đầu: "Ngươi đưa An Ninh về trước đi, ta chờ Thiệu đại ca.”
"Được, vậy ta đi trước. Có việc ngươi trực tiếp đến phủ tìm ta, cũng không cần thiếp mời gì, ta sẽ nói với người gác cổng."
“Được."
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào nhìn theo xe ngựa của các nàng chạy xa, cho đến khi biến mất ở góc đường, cô mới xoay người lại.
Thiệu Thanh Viễn đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào, trong tay hắn còn cầm hai cái hộp.
Cố Vân Đông nghi hoặc nhìn hai cái hộp kia: "Đây là..."
"Trong lúc nàng vào Hầu phủ, ta tìm được hai vị dược liệu, là dược liệu trên y thư Tống Đức Giang đưa."
Cố Vân Đông mở to hai mắt: "Ta chỉ vào phủ một lúc chàng đã lấy được hai gốc dược liệu trân quý???" Đây chính là dược liệu được ghi lại trong y thư của Tống Đức Giang.
Thiệu Thanh Viễn giao cái hộp cho Thiệu Văn, cười nói: "Cơ duyên xảo hợp mà thôi. "
Vậy cũng quá trùng hợp rồi?
Cố Vân Đông nhớ rõ, trong y thư Tống Đức Giang đưa, đại khái có hơn năm mươi loại dược liệu trân quý.
Mà Thiệu Thanh Viễn chưa đến hai năm đã tìm được hơn ba mươi loại.
Cố Vân Đông cảm thấy, trên người hắn có thể có một loại buff hấp dẫn dược liệu, bằng không người khác tân tân khổ khổ cả đời cũng không chắc tìm được một gốc dược liệu, sao đến lượt hắn lại dễ dàng như vậy?
Cố Vân Đông cảm khái, được Thiệu Thanh Viễn đỡ lên xe ngựa.
Xe ngựa một đường về nhà, Cố Vân Đông cũng nói hết những chuyện xảy ra trong Hầu phủ.
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy, trầm mặc một lát, nắm lấy tay cô nói: "Không có việc gì, không vội, mới là ngày đầu tiên mà thôi."
“Ừm."
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa cũng đi vào ngõ nhỏ, dừng ở cửa Thiệu gia.
Ai ngờ xe vừa dừng lại, còn chưa kịp xuống, cửa nhà bên cạnh đã mở ra, Du tẩu tử chạy tới.
"Có phải Vân Đông đã trở lại không?"
"Dạ, tẩu tử có việc?" Cố Vân Đông vén rèm xe, từ trên xe ngựa đi xuống.
Du tẩu tử đã chạy đến trước mặt, vội vàng nói: "Ôi chao, các ngươi đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về? Ta nói với các ngươi, buổi sáng các ngươi vừa mới đi, đã có người vội vàng tới tìm các ngươi, nói có việc. Không có ai ở đây, ta nghe hình như người nọ đã tới cửa hàng tìm.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đồng thời sửng sốt, liếc nhau một cái, hỏi: "Du tẩu tử có hỏi rõ là ai tìm chúng ta không?”
“Hỏi, nói là họ Tống, hai người quen biết."
Tống?
Tống Đức Giang??
"Hơi lớn tuổi một chút, cao như vậy. Ngồi xe ngựa tới, bộ dạng rất sốt ruột, giống như sắp xảy ra án mạng." Du tẩu tử nói: "Hắn nhờ ta chuyển lời cho các ngươi, nói có việc gấp, rất gấp."
Trong lòng Thiệu Thanh Viễn có một tia dự cảm không tốt: "Đi, đi Tống phủ.”
Cố Vân Đông vội vàng quay đầu nói với Du tẩu tử: "Chúng ta biết rồi, phải đi xem một chút, đa tạ ngươi.”
Nói xong, cô lên xe ngựa, xe lập tức chạy đi.
Du tẩu tử khoát tay áo, nhìn xe ngựa của bọn họ rời khỏi đầu ngõ.
Cố Vân Đông không biết Tống Đức Giang xảy ra chuyện gì, cô cảm thấy có thể liên quan đến bạch mộc tử.
Xe ngựa rất nhanh dừng ở cửa Tống phủ, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn từ trên xe ngựa đi xuống, người gác cổng nhận ra Thiệu Thanh Viễn.
Hắn vội vàng nghênh đón: "Thiệu công tử tới rồi sao?”
“Ừm, Tống thái y tìm chúng ta chuyện gì?”
Người gác cửa thở dài, nói: "Tiến vào sẽ biết."
Ngay sau đó ông vội vã dẫn đường phía trước.
Hai người đi thẳng đến nhà chính, bên trong truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Sau đó, Cố Vân Đông nhìn thấy Tống Đức Giang quần áo xộc xệch, tóc tai rối mù, trên đầu còn có mồ hôi.
Tống Đức Giang nhìn thấy bọn họ cũng hơi sửng sốt, ngón tay rủ xuống bên cạnh nhẹ nhàng run rẩy.
Cố Vân Đông hai ba bước tiến lên: "Tống thái y, ngài làm sao vậy?”
Tống Đức Giang không còn mặt mũi mà nhìn bọn họ, ông giơ tay lên hung hăng lau mặt.