Chương 733: Ném ra ngoài
Cố Vân Đông gật đầu, mặt mỉm cười nhìn về phía chủ nhà họ Trịnh kia.
"Nghe thấy không?"
Chủ nhà họ Trịnh ngẩn người, nhìn Cố Vân Đông tràn đầy khó hiểu: "Nghe được cái gì?"
Đối mặt với Cố Vân Đông, giọng nói của bà ta rõ ràng yếu hơn vài phần rồi.
Cố Vân Đông vừa nhìn đã không giống với Trương Nghênh Nguyệt, kẻ nghèo đến mức cơm cũng không có mà ăn. Nghe nói bọn họ còn ngồi xe ngựa đến đây, tiểu nha hoàn bên cạnh Trương Nghênh Nguyệt kia chính là người hầu nhà nàng.
Người này, là chủ nhân gì đó mà nha đầu Trương gia kia nói à?
"Nghe được tiền thuê đã trả, khế ước thuê chưa đến kỳ hạn chưa, thế này mà ngươi còn muốn đuổi người, việc này ngươi không đúng rồi." Cố Vân Đông vừa cười vừa nói tiếp: "Ngươi như vậy là trái với khế ước rồi, làm người nha, vẫn phải giữ chữ tín đấy. Người ta đã trả tiền thuê nhà, quyền sử dụng tạm thời lúc này đang thuộc về nàng ấy, cho dù ngươi muốn đuổi người, cũng nên để cho nàng ấy ở hết tháng này mới được."
Trương Nghênh Nguyệt vội vàng đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, nhỏ giọng nói: "Chủ nhân, không có tác dụng gì đâu, không phải tất cả mọi người đều giống như cô, làm việc theo quy củ. Đây là nhà của bà ta, bà ta muốn đuổi chúng ta đi thì đuổi chúng ta đi. . ."
Cố Vân Đông vỗ vỗ vai của Trương Nghênh Nguyệt, nói: "Nói là nói như thế, nhưng đạo lý vẫn phải nói đấy."
Trương Nghênh Nguyệt cũng có chút sốt ruột, thật sự có vài dạng người căn bản sẽ không giảng đạo lý với ngươi nha, có một số người cứ thích làm theo ý mình đấy.
"Cô chủ, hay là, hay là hôm nay các ngài cứ đi về trước đi, ta sẽ nói với chủ nhà họ Trịnh."
"Không cần, ta nói với bà ta." Cố Vân Đông lại nhìn về phía chủ nhà họ Trịnh kia: "Thím Trịnh đúng không? Ngươi nói hôm nay ngươi đuổi khách thuê ra ngoài, thanh danh truyền ra cũng không dễ nghe gì, sau này sẽ không có ai thuê nhà này của ngươi. Sao phải làm vậy? Đúng không, ngươi nói xem nửa tháng trước ngươi còn lấy tiền thuê, lúc đó chắc hẳn ngươi đã biết việc thím Trương bị bệnh rồi, nhưng ngươi vẫn thu tiền, rồi hôm nay lại đến đuổi người, hành vi này có chút vô lại đấy."
Trương Nghênh Nguyệt gấp muốn chết, Cố chủ nhân hôm nay làm sao vậy? Trước kia chủ nhân cũng không nhiều lời như hôm nay, vấn đề là chủ nhân nói nhiều như thế sẽ có vài người nghe không lọt đấy.
Quả nhiên, chủ nhà họ Trịnh nghe Cố Vân Đông nói xong, lông mày của bà ta nhướng lên cao, khuôn mặt mập mạp nhăn thành một cục.
Bà ta vung tay thật mạnh: "Nói lung ta lung tung gì vậy, nghe không hiểu ngươi nói gì hết. Ta cho ngươi biết, nhà này ta không cho nha đầu kia thuê nữa thì thế nào? Mẹ của nó sắp chết rồi, nhà ta cho thuê không thể có người chết được, không thì sau này ta còn cho ai thuê được nữa?"
Có người nguyền rủa mẹ của mình, Trương Nghênh Nguyệt không nhịn nổi nữa.
Nàng bỗng nhiên tiến lên một bước: "Ta nói mẹ ta có thể trị khỏi, bà đừng quá đáng. Tiền thuê đã trả rồi, ở đến cuối tháng đương nhiên ta sẽ rời đi, hiện tại ta không đi đâu hết."
"Ha, ngươi tiểu tiện nhân này, không có bạc không có nhà lại có bản lĩnh đúng không? Ta nói chuyện nhẹ nhàng với ngươi, ngươi không nghe, được lắm, ta thấy cũng không cần cho ngươi một ngày, hiện tại người cút ra ngoài cho ta. Mang theo bà mẹ sắp chết của ngươi cút cho ta."
Khóe mắt của Trương Nghênh Nguyệt đỏ lên: "Ta không đi."
"Không đi đúng không."
Chủ nhà họ Trịnh nghiến răng nghiến lợi, bàn tay mập mạp của bà ta đã bắt đầu xắn tay áo lên rồi.
"Ngươi không đi, ta sẽ ném ngươi ra ngoài."
Nói xong, bà ta nghiêng đầu sang chỗ khác, hô to với người đàn ông cao lớn ở sau lưng kia: "Ông già, còn đứng ngây ra đó làm gì? Ném những vật kia ra ngoài hết đi."
Chủ nhà họ Trịnh thò tay, chỉ vào những vật chất đống trong sân.
Nồi chén gáo chậu, đòn gánh, cái sọt kia, đều là những thứ mà Trương Nghênh Nguyệt và mẹ nàng tích cóp từng chút từng chút một trong mấy năm qua đấy.
Lúc này gã đàn ông sau lưng chủ nhà họ Trịnh lập tức nhặt một cây đòn gánh dưới đất, định đập về phía bếp lò.
Sắc mặt Trương Nghênh Nguyệt trắng bệch, nhìn vóc dáng cao lớn của tên đàn ông kia, nàng cảm thấy sợ hãi.
Bên nàng chỉ có ba người phụ nữ, giờ phút này Trương Nghênh Nguyệt căn bản không chú ý đến việc tại sao Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn không xuất hiện.
Thấy cây gậy kia sắp đập vào nồi chén, cuối cùng Trương Nghênh Nguyệt cũng không nhịn được, nàng lao thẳng về phía trước.
Nhưng vừa mới đi được một bước, đột nhiên tay của nàng bị Cố Vân Đông giữ lại.
Trương Nghênh Nguyệt quay đầu, lo lắng nói: "Chủ nhân, ngài buông ta ra trước, những thứ kia đều mua bằng tiền, không thể bị đập phá được. . ."
Cố Vân Đông nghe thế thì gật đầu, sau đó cô buông nàng ấy ra.
Trương Nghênh Nguyệt quay đầu chạy về hướng bếp lò, vừa chạy được một bước đã ngẩn người.
Không chỉ có Trương Nghênh Nguyệt, toàn bộ người trong sân kể cả những người ở ngoài cửa, tất cả đều sững sờ.
Tất cả mọi người mở to mắt nhìn về phía Đồng Thủy Đào, nhìn cảnh tiểu cô nương dịu dàng yếu ớt, lúc này lại một tay giật lấy đòn gánh của gã đàn ông kia ném xuống đất, một tay bắt lấy tay của tên đàn ông ấy bẻ ra sau lưng.
Khuôn mặt của nam nhân kia đỏ lên, lại hoàn toàn không thể thoát ra được.
"Ngươi, ngươi buông ra, ngươi thả ta ra." Gã đàn ông kêu lên, trên trán cũng đã toát ra mồ hôi lạnh.
Đồng Thủy Đào lại có dáng vẻ hoàn toàn trái ngược với gã ta, nàng bắt lấy gã, sắc mặt ung dung, không hề có chút áp lực gì.
Mọi người không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, tiểu cô nương này. . . Có sức lực mạnh vậy sao?
Trương Nghênh Nguyệt cũng ngạc nhiên, đứng ngớ ra nhìn, đúng rồi đúng rồi, nàng nhớ rõ Đồng cô nương rất mạnh đấy.
Lúc trước nàng còn tận mắt nhìn thấy nàng ấy thản nhiên giơ cả cái bàn lên kia mà.
Chẳng trách, chẳng trách chủ nhân không hề hoảng hốt chút nào.
Thấy Đồng Thủy Đào bắt lấy người nam nhân kia, cuối cùng Trương Nghênh Nguyệt cũng thở ra một hơi.
Ngược lại, chủ nhà họ Trịnh lại hít một hơi lạnh, nét mặt lộ ra vẻ dữ tợn.
Bà ta nổi giận đùng đùng đi về phía Đồng Thủy Đào: "Ngươi buông hắn ra, tiểu tiện nhân ngươi thế mà lại dám đánh chồng ta, ngươi có tin ta giết chết ngươi không?"
Bà ta vừa mới nói dứt câu, Đồng Thủy Đào hừ lạnh một tiếng, tay nắm thật chặt, ấn thật mạnh xuống.
Ngay lập tức gã đàn ông kia kêu to lên: "Đừng, đừng động thủ."
Đồng Thủy Đào hất càm, nhướng mày nhìn chủ nhà họ Trịnh đang đi về phía nàng: "Lại đây nào."
"Ngươi, ngươi, ngươi. . ." Chủ nhà họ Trịnh tức giận đến mức run rẩy, cục thịt trên mặt bà ta cũng run lên một cái.
Chủ nhà họ Trịnh nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của nam nhân nhà mình, trong lòng bà ta vô cùng lo lắng, hận không thể đi lên đánh nát mặt của Đồng Thủy Đào.
Nhưng không thể, nha đầu kia quá cường hãn.
Chủ nhà họ Trịnh không biết nên làm thế nào cho phải, khóe mắt bà ta liếc qua, chợt nhìn thấy Trương Nghênh Nguyệt và Cố Vân Đông đứng ở bên cạnh.
Ánh mắt của bà ta lập tức sáng lên, tốt, nha đầu kia tóm lấy nam nhân của ta, ta sẽ bắt chủ tử của nàng.
Chỉ cần chủ tử của nàng mở miệng, nàng cũng chỉ có thể thả người.
Nghĩ đến đây, chủ nhà họ Trịnh bỗng nhiên xoay người, mắt lộ ra vẻ hung hăng nhìn Cố Vân Đông, rồi từ từ lao thẳng về phía cô.
"Bảo nha đầu thối kia thả nam nhân của ta ra."
Trương Nghênh Nguyệt cả kinh, không nói hai lời đứng chắn ngay trước mặt Cố Vân Đông: "Chủ nhân lui về sau đi."
Cố Vân Đông lại gạt nàng ấy đứng sang một bên, ngay sau đó, chủ nhà họ Trịnh kia đã lao đến trước mặt Cố Vân Đông.
Bà ta thật sự quá béo, giống như trái bóng, nếu cứ như vậy mà đụng trúng, sợ là có thể làm cho eo của Cố Vân Đông gãy luôn.
Trương Nghênh Nguyệt cảm thấy vô cùng nóng vội, nhưng rất nhanh sau đó, Cố Vân Đông đột nhiên nhấc chân, đạp một cái thật mạnh vào chủ nhà họ Trịnh đang xông tới kia.