Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 732 - Chương 732. Tình Huống Của Mẹ Trương

Chương 732. Tình huống của mẹ Trương Chương 732. Tình huống của mẹ Trương

Chương 732: Tình huống của mẹ Trương

Cố Vân Đông vẫy tay: "Thím nghỉ ngơi trước đi."

Thấy bà ấy cố gắng nói chuyện, cô tiến lên hai bước, ngay sau đó, cô thấy được nửa khuôn mặt của mẹ Trương đã sưng phù lên.

"Đây là. . ."

Mẹ Trương xấu hổ, vội vàng muốn che nửa khuôn mặt lại: "Thật ngại quá, dọa đến ngươi rồi."

Cố Vân Đông lắc đầu: "Trước hết thím đừng cử động vội." Lúc mẹ Trương vừa quay đầu, cô nhìn ra được bà ấy vô cùng đau đớn.

Cô hỏi Trương Nghênh Nguyệt: "Ngươi nói thím bị bệnh, chính là thế này sao?"

"Vâng." Trương Nghênh Nguyệt gật đầu, cụp mắt xuống nhìn nửa bên mặt của mẹ, mũi nàng không nhịn được mà chua xót: "Bắt đầu từ hơn một tháng trước, ta tìm đại phu đến xem, đại phu nói có thể mẹ ta bị côn trùng có độc gì đó cắn nhưng cụ thể là con gì thì không biết được. Đại phu cũng cho đơn thuốc, thuốc thoa ngoài da, thuốc uống cũng không ít, nhưng không có tác dụng gì. Tìm mấy đại phu rồi cũng đều không thể làm được gì, không giảm sưng, cũng may hơn nửa tháng nay, tình huống không nghiêm trọng hơn."

Nhưng trời vừa tối lại bắt đầu đau nhức, đầu cũng không thể cử động, mỗi lần cử động đều cực kỳ nhức.

Khó chịu nhất là lúc muốn ăn món gì, hoàn toàn không thể nào nuốt được, chỉ có thể uống một ít cháo, cũng không thể làm việc, cả ngày đều nằm ở trên giường, ngửa đầu nhìn lên trên trần nhà, ý nghĩ bệnh này không thể chữa trị, bản thân lại trở thành gánh nặng của con gái cơ hồ đã tra tấn mẹ Trương sắp điên rồi.

Trương Nghênh Nguyệt ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Vân Đông: "Chủ nhân, người đứng đầu thái y viện, thật sự có thể trị hết bệnh cho mẹ ta sao?"

"Để phu quân của ta xem cho mẹ ngươi trước đã." Cố Vân Đông đáp.

Trương Nghênh Nguyệt biết Thiệu Thanh Viễn hiểu chút y thuật, chỉ là xem sơ trước, không có vấn đề gì.

Vì thế, nàng gật đầu, đứng dậy nhường vị trí.

Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống ghế cạnh giường, bắt mạch cho mẹ Trương, sau đó xem xét khuôn mặt sưng lên của bà.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng động rất nhỏ từ chỗ của Thiệu Thanh Viễn.

Không bao lâu sau, Thiệu Thanh Viễn rút tay lại, lấy khăn lau tay và nói: "Đúng thật là bị côn trùng có độc cắn."

"Chàng biết cách chữa trị không?" Cố Vân Đông hỏi.

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Kỳ thật không khó, những đại phu kia không dám động tay trị liệu, thứ nhất là muốn hết sưng thì phải châm cứu, có một nơi không dễ dàng ghim kim, sơ sảy một chút thôi sẽ làm cho người bệnh càng nghiêm trọng hơn, gây nguy hiểm đến tính mạng. Thứ hai là sau khi hết sưng còn phải dùng thuốc, dược liệu kia không rẻ, sợ nhà này mua không nổi."

Trương Nghênh Nguyệt nghe xong khẽ giật mình, lời này chưa từng có ai nói với nàng cả.

Nàng mời đại phu từ bốn y quán, hai vị đại phu đầu cho mẹ nàng uống thuốc xong bệnh tình không những không bớt mà còn nặng thêm, Trương Nghênh Nguyệt hoảng sợ, cho nên hai vị đại phu tiếp theo, nàng đều mời đại phu đến từ y quán lớn ở kinh thành.

Một người nói bản thân không có khả năng chữa, chỉ có thể tìm thái y tới cứu.

Một người thì muốn nói lại thôi, chỉ nói bản thân tài sơ học thiển, không giúp được rồi rời đi.

Cho nên, vị đại phu sau cùng kia, thật ra muốn nói giống ông chủ Thiệu sao?

Trương Nghênh Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì, nàng mở to hai mắt rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Thế, thế ý của ông chủ Thiệu là cho dù thái y có đến thì người ấy cũng phải dám hạ châm mới được, đúng không?"

"Đúng, chính là ý này."

Chẳng qua là theo lời của Tống Đức Giang, nếu người kia dám làm, vậy gan của kẻ đó rất lớn đấy.

Trương Nghênh Nguyệt mím môi, trong đầu có chút hoảng loạn.

Sau một lúc lâu, nàng khẽ cắn môi, nói: "Thế thì ta có thể xin chủ nhân nói bệnh tình của mẹ ta cho Tống thái y không, nếu hắn. . ."

Trương Nghênh Nguyệt còn chưa nói hết câu, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh 'Rầm rầm rầm'.

Tiếng động đột ngột vang lên khiến mọi người trong phòng sợ hãi kêu lên một tiếng.

Trương Nghênh Nguyệt kinh ngạc, vội vàng nói với mẹ Trương: "Con ra ngoài xem."

Cố Vân Đông liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, thấy hắn khẽ gật đầu.

Cố Vân Đông mỉm cười hỏi mẹ Trương: "Thím, phu quân ta cũng là đại phu, chàng ấy chắc chắn có thể trị khỏi cho thím, thím có dám để cho phu quân ta trị cho thím không?"

Mẹ Trương kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, kỳ thật vừa nãy khi hắn bắt mạch cho bà, mẹ Trương đã cho rằng hắn muốn chữa bệnh cho mình rồi.

Sao lúc này nghe ý trong lời nói của Cố chủ nhân, chẳng lẽ không phải?

"Phu quân ta nói, bệnh của thím cần hạ châm, hạ châm quan trọng nhất là vững tay, so với những đại phu có tuổi kia mà nói, phương diện này của phu quân ta tốt hơn rất nhiều đấy."

Mẹ Trương mở to hai mắt nhìn, khóe miệng khẽ cong lên như muốn mỉm cười với hai người, nhưng bà chỉ cử động nhẹ đã vô cùng đau đớn, cho nên biểu cảm trên khuôn mặt bà rất nhanh lại khôi phục như cũ.

Nét mặt của mẹ Trương rất bình thản, giọng nói ngắt quãng: "Trị chứ, những ngày này, mỗi ngày Nghênh Nguyệt trở về đều nói về Cố chủ nhân, con bé rất tin tưởng ngài, ta cũng vậy. Cũng tin tưởng các ngài."

Cố Vân Đông hơi kinh ngạc, nhưng mẹ Trương đã nói như thế, cô bèn gật đầu: "Thím yên tâm, phu quân của ta rất lợi hại, rất nhanh thôi thím sẽ khỏe lại. Ta đi ra ngoài nhìn xem có chuyện gì đã."

Thiệu Thanh Viễn khẽ giật khóe miệng, liếc nhìn Cố Vân Đông, hình như hắn rất hài lòng khi nghe được câu…phu quân của ta rất lợi hại đấy.

Cố Vân Đông im lặng đi ra ngoài, sau khi ra khỏi cửa phòng cô nói Thiệu Văn canh giữ ở cửa ra vào.

Cố Vân Đông đi ra bên ngoài sân, sau đó, cô thấy trong sân có hai đám người đang giằng co.

Một bên là Trương Nghênh Nguyệt, và Đồng Thủy Đào vốn đã đứng trong sân từ lúc mọi người bước vào.

Một bên khác là một người phụ nữ mập mạp, phía sau bà ta có một người đàn ông to con cao lớn và cả người hàng xóm mà trước đó Trương Nghênh Nguyệt nói chuyện cùng.

Cửa sân mở ra, bên ngoài còn có láng giềng xúm lại xem náo nhiệt.

Cố Vân Đông còn chưa bước lên phía trước, đã nghe người phụ nữ mập mạp kia kêu lên: "Nha đầu Trương gia, ngươi xem bệnh này của mẹ ngươi cũng trị không được, lại tiếp tục ở nữa thì thanh danh của nhà ta cũng không tốt, ngươi đưa mẹ ngươi đi đi."

Trương Nghênh Nguyệt hơi tức giận, nắm tay bên hông đã nắm chặt lại.

Người kia là chủ nhà, cho dù trong lòng nàng lúc này có tức đến mấy cũng chỉ có thể nhịn, còn phải nói chuyện nhẹ nhàng: "Trịnh thẩm à, bệnh của mẹ ta có thể chữa khỏi, hôm nay chủ nhân của ta cũng tới, chủ nhân đã giúp ta tìm thái y, mẹ ta sẽ không có chuyện gì."

Vị chủ nhà họ Trịnh kia lập tức bật cười: "Xem ngươi nói kìa, chủ nhân nào cơ? Ta đã qua bên kia xem thử, cửa hàng ở phố Cẩm Lan kia vẫn còn đang sửa chữa, còn chưa mở nữa, còn nói cái gì mà nữ tiểu nhị chứ. Ta thấy nha đầu ngươi mỗi ngày đều đi sớm về khuya, rốt cuộc là làm gì thế? Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng làm ra chuyện gì không tốt rồi gây phiền phức cho ta đấy."

Bà ta nói xong còn không nhịn được nói thêm: "Được rồi được rồi, đi nhanh lên. Ta cho ngươi thời gian một ngày, ngày mai đúng lúc này mà ngươi còn ở lại đây, ta sẽ tìm người khiêng mẹ ngươi ra ngoài."

"Ngươi. . ." Trương Nghênh Nguyệt hít sâu một hơi, trong lòng sắp không kìm nén được.

Nàng có cố gắng giải thích, nhưng chủ nhà họ Trịnh kia vốn không tin nàng.

Nhưng đây không phải nhà của nàng, nàng căn bản không thể ở lại chỗ này.

Cố Vân Đông nhìn thấy thế, không nhịn được lắc đầu, cho dù ở bất cứ nơi nào, không có tiền không có quyền đương nhiên sẽ mất đi vài phần sức mạnh.

Cô từ dưới mái hiên bước ra, tiến lên vài bước.

Ánh mắt của mọi người trong sân thoáng cái đều tập trung nhìn vào Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông nhìn sơ qua chủ nhà họ Trịnh kia, rồi quay sang nhìn về phía Trương Nghênh Nguyệt, hỏi nàng: "Kỳ hạn thuê nhà của ngươi là lúc nào?"

Trương Nghênh Nguyệt sững sờ, vội trả lời: "Đến cuối tháng."

"Vậy ngươi trả tiền thuê tháng này chưa?"

"Trả rồi."

Bình Luận (0)
Comment