Chương 731: Làm việc mười năm
Trương Nghênh Nguyệt có chút chần chờ nhìn Cố Vân Đông: "Chủ nhân, còn có gì phân phó sao?"
Trước tiên ký khế thư đã."
"Dạ." Trương Nghênh Nguyệt ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Cố Vân Đông trở về phòng, trải giấy ra viết khế ước mười năm, sau đó đưa cho Trương Nghênh Nguyệt.
"Trước tiên ngươi hãy nhìn xem, nếu như không thành vấn đề thì ký tên đi."
Trương Nghênh Nguyệt nhận khế thư, không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp cầm bút muốn ký.
Cố Vân Đông đè lại: "Xem trước đã."
“Bất luận điều kiện gì, ta cũng thấy không có vấn đề gì." Trương Nghênh Nguyệt tin tưởng Cố Vân Đông, mặc dù hơn nửa tháng nay các nàng ở chung không nhiều lắm, nhưng dựa vào điều kiện ràng buộc của Cố Vân Đông đối với chính mình trong phần khế thư trước đó, nàng đã biết vị chủ nhân trước mặt này làm việc có tiêu chuẩn của riêng mình.
Nhưng Cố Vân Đông lại lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, mặc kệ ngươi thấy có vấn đề hay không, khế thư luôn phải đọc kỹ, làm việc phải chắc chắn. Không chỉ lần này, từ nay về sau nếu gặp phải tình huống như vậy, loại khế thư này, mặc kệ ngươi tín nhiệm người này bao nhiêu, đều phải đọc xong. Hiểu chưa??”
Trương Nghênh Nguyệt ngẩn ra, nàng hít sâu một hơi: "Dạ, chủ nhân, ta hiểu rồi.”
Lúc này Cố Vân Đông mới buông tay ra, để cho nàng đọc xong khế thư.
Trương Nghênh Nguyệt biết chữ, mẹ nàng trước kia là nha hoàn Thang gia, học qua một ít, sau đó dạy cho nàng.
Khế thư này cùng bản lúc trước có chút khác biệt, nhưng đại khái cũng không sai biệt lắm, chỉ là điều kiện có chút khác.
Tiền công của những người khác bắt đầu là năm lạng một tháng, còn nàng ấy là ba lạng một tháng.
Hơn nữa những người khác tăng tiền công phần lớn sẽ dựa theo thời gian làm việc hoặc một số nhân tố khác, Trương Nghênh Nguyệt muốn tăng tiền công lại không dễ dàng như vậy, nhất định phải làm ra thành tích mới được.
Về phần điều kiện khác, cũng không sai biệt lắm.
Trương Nghênh Nguyệt không có bất kỳ dị nghị nào, nàng biết chuyện lúc trước của mình, nếu gặp phải chủ nhân khác, sợ là đã bị đưa đi gặp quan.
Nếu nàng ấy bị kết án, mẹ không có ai chăm sóc, thực sự sẽ tan cửa nát nhà.
Trương Nghênh Nguyệt không nhịn được mà run rẩy một cái, rốt cuộc cũng hiểu được, lúc trước mình đáp ứng quận vương gia làm chuyện như vậy là quyết định không sáng suốt cỡ nào.
Cố Vân Đông nhìn ra suy nghĩ của nàng, liếc nàng một cái, nói: "Ngã một lần khôn hơn một chút, lần này bị giáo huấn, hi vọng về sau lúc làm việc cho ta, sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa."
“Ta sẽ không, chủ nhân."
Cố Vân Đông gật đầu: "Nếu khế ước đã ký xong, vừa hay, đến nhà ngươi một chuyến đi, thăm mẹ ngươi.”
Trương Nghênh Nguyệt sửng sốt: "Hiện tại, hiện tại đi?"
“Đúng vậy, đi thôi." Cố Vân Đông dẫn đầu đi ra cửa.
Trương Nghênh Nguyệt vội vàng đuổi theo, nàng không dám hỏi Cố Vân Đông có tính toán gì.
Nhưng nghĩ lại chủ nhân nói muốn giúp mình mời thái y, nên chắc muốn xem tình huống của mẹ trước, sau đó nói rõ ràng với thái y.
Trương Nghênh Nguyệt có chút an tâm, đi theo ra cửa lớn Thiệu gia.
Xe ngựa còn dừng ở cửa, không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn cũng đứng bên cạnh xe ngựa.
Có lẽ lúc trước có tâm tư như vậy, khi nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, Trương Nghênh Nguyệt có chút xấu hổ chột dạ, vội cúi đầu.
Nhìn Thiệu Thanh Viễn cẩn thận đỡ Cố Vân Đông lên xe ngựa, nàng cúi đầu không tiếng động ngồi trên càng xe.
Thiệu Văn vốn định đánh xe thấy thế, yên lặng đưa dây cương cho Đồng Thủy Đào, để cho nàng đánh xe, tự mình vào trong xe.
Xe ngựa một đường lặng lẽ chạy tới nhà Trương Nghênh Nguyệt.
Theo lời Trương Nghênh Nguyệt, ban đầu điều kiện nhà bọn họ cũng được.
Nếu không năm đó cha nàng cũng không có bạc kia đi chuộc mẫu thân nàng, chỉ là sau khi cha nàng qua đời, người Trương gia lại ghét bỏ hai mẹ con các nàng nên đuổi các nàng ra khỏi Trương gia.
Nhà nàng hiện giờ chỉ là nhà thuê trong ngõ nhỏ này, giống như lục bình không có rễ vậy.
Hiện tại bà Trương còn bị bệnh, đại phu trong thành đều nói không chữa được.
Nếu không phải thật sự cùng đường Trương Nghênh Nguyệt cũng sẽ không làm theo lời quận vương gia phân phó.
Xe ngựa dừng lại ở cửa Trương gia, đoàn người từ trên xe ngựa đi xuống.
Hàng xóm xung quanh đều tò mò nhìn bọn họ, có người tinh mắt, nhìn thấy Trương Nghênh Nguyệt trở về, vội vàng chào hỏi: "Nghênh Nguyệt à, ngươi đã trở lại rồi, vừa rồi chủ nhà lại tới.”
Sắc mặt Trương Nghênh Nguyệt khẽ biến: "Bà ta nói gì?”
“Nói ngươi lừa gạt bà ta, cửa hàng số 86 phố Cẩm Lan căn bản không mở cửa, ngươi nói ở bên kia làm nữ tiểu nhị cũng là gạt người. Sợ ngươi không trả được tiền thuê nhà, căn nhà còn dính bệnh tật của mẹ ngươi.”
Hàng xóm kia nói xong, còn vụng trộm nghiêng mắt nhìn mấy người Cố Vân Đông.
Rồi tiến đến bên tai Trương Nghênh Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là thật không? Chuyện nữ tiểu nhị là ngươi lừa gạt chủ nhà sao? Vậy tiền thuê nhà ngươi không trả được, tháng sau căn nhà này cũng không thể ở được. Còn nữa, họ là ai? Có phải ngươi không thể làm tiểu nhị, cho nên tự bán mình, bọn họ là chủ nhân của ngươi?"
Cố Vân Đông: "..." Cô nghe được.
Hơn nữa tâm tư vui sướng khi người gặp họa của người hàng xóm này cũng quá rõ ràng.
Mặt Trương Nghênh Nguyệt có chút đen, căn bản không tính trả lời, chỉ nói với Cố Vân Đông: "Chủ nhân, đi trước đi."
“Ừm." Cố Vân Đông gật đầu, cùng Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu bước vào trong cửa.
Trương Nghênh Nguyệt đi theo vào, chỉ là trước khi đóng cửa, vẫn nói với hàng xóm kia: "Ta không bán mình, bọn họ chính là chủ nhân cửa hàng trên phố Cẩm Lan.”
Nói xong, đóng cửa viện lại.
Hàng xóm sửng sốt, lập tức bĩu môi, nói: "Lừa gạt ai đây, cửa hàng trên phố Cẩm Lan chưa mở cửa. Hơn nữa, nào có chủ nhân nào tự mình chạy đến nhà tiểu nhị?"
Người hàng xóm nói xong tròng mắt đảo qua, đột nhiên vội vàng chạy đi.
Cố Vân Đông đứng ở trong viện đánh giá, viện này thật sự rất nhỏ. Thoạt nhìn chỉ là một gian phòng mà thôi, bếp nấu ăn cũng tùy tiện dựng ở góc viện.
Cố Vân Đông lập tức phát hiện căn phòng này bị chia làm hai.
Xem ra cho dù ở thời đại này, cũng không tránh khỏi xây dựng trái phép. Căn nhà vốn không lớn nên chỉ có thể xây một bức tường ở giữa, phân ra cho hai hộ gia đình thuê.
Nhưng ở trong kinh thành, cho dù là một tiểu viện như vậy tiền thuê nhà cũng không rẻ.
Một tháng cũng phải một hai lượng, đối với người như Trương Nghênh Nguyệt, thật sự không dễ dàng.
Cố Vân Đông còn chưa nhìn xong, bên trong đã truyền đến giọng nói rất nhỏ.
Trương Nghênh Nguyệt chạy vào, lúc Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn vào cửa, đã nhìn thấy bà Trương tựa vào đầu giường, suy yếu ho khan hai tiếng.
Bà Trương nhìn thấy bọn họ, lúc này cảm kích mở miệng: "Hai vị chủ nhân, Nghênh Nguyệt đã nói với ta, thật sự cảm ơn các ngươi, cám ơn.”