Chương 730: Cố Vân Đông có thể mời thái y
Chủ nhân có thể mời người đứng đầu của thái y viện.
Trương Nghênh Nguyệt đương nhiên biết ông chủ Thiệu biết thái y, nhưng nàng không cảm thấy quen biết là đại biểu cho quan hệ tốt.
Nhưng nghe Cố chủ nhân vừa nói, giống như rất quen thuộc? Hơn nữa đối với nàng mà nói, chính là một chuyện rất đơn giản.
Cố Vân Đông khoát tay: "Đi làm việc đi, chờ yến hội bên này kết thúc, ngươi tới tìm ta.”
Nói xong cô rời đi.
Trương Nghênh Nguyệt đứng tại chỗ, sững sờ nhìn bóng lưng cô, cho đến khi cô hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.
Nàng mới che miệng, khóc không ra hơi: "Cám ơn, cám ơn chủ nhân, cám ơn..."
Vốn tưởng rằng chuyện không có hy vọng, một khắc trước còn đang tuyệt vọng, giờ khắc này lại giống như được ông trời chiếu cố vậy.
Cố Vân Đông đã đi xa, phòng trồng hoa bên kia hình như có Cát thị đang nói chuyện.
Đã như vậy, cô không đi đến phòng hoa nữa, ngược lại đi đến bên hồ.
Vốn hôm nay tính tuyên truyền cho cửa hàng sắp khai trương của mình, kết quả lúc đầu chỉ mới nói vài câu, sau đó bởi vì hành động của quận vương gia kia, nên hoàn toàn không có tâm tư, toàn bộ ném cho Cát thị.
Cố Vân Đông cười cười, ánh mắt dừng trên người những phu nhân tiểu thư trong đình viện.
Cũng may, Cát thị chuyên nghiệp hơn cô nhiều.
Nhìn biểu tình của những người này, Cố Vân Đông biết yến tiệc tuyên truyền hôm nay rất thành công.
Cô bắt đầu mong đợi ngày cửa hàng khai trương.
Mới nghĩ như vậy, khóe mắt đột nhiên liếc sang bên trái có người chỉ trỏ mình.
Cố Vân Đông nhìn qua, khóe miệng lại co rút.
Tại sao lại là nàng ta?
Liễu Oanh đang nói chuyện với vị biểu cô nương bên cạnh, giọng nói đè xuống rất thấp, chỉ là ánh mắt lại mang theo đề phòng nhìn Cố Vân Đông.
"Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, nàng ta cố ý nói chuyện với quận vương gia. Vương gia không để ý tới nàng ta, nàng ta còn ở đó tự mình nói không ngừng, ánh mắt vẫn luôn nhìn trên người vương gia. Lúc trước nô tỳ đã cảm thấy kỳ quái, nàng ta đang yên đang lành lại cố ý tiếp cận tiểu quận chúa làm gì, thì ra là có chủ ý như vậy."
Biểu cô nương kia nhíu mày: "Ngươi có chắc không? Nhưng nàng ấy đã thành thân.”
“Nô tỳ thấy đúng là vậy, nếu không vì sao nàng ta lại một mình đi qua cổng Thùy Hoa chạy đến tiền viện? Còn ngăn vương gia nhà chúng ta lại nói chuyện? Cho dù là phụ nhân đã thành thân thì sao? Lúc trước nô tỳ nghe nói Từ quốc công thích nạp tiểu thiếp như vậy, nói không chừng..."
"Khụ khụ." Biểu cô nương ho hai tiếng.
Liễu Oanh trong lòng cả kinh, vội vàng cúi đầu nói: "Là nô tỳ nhiều miệng, nô tỳ nhiều miệng.” Nàng ta nói và đánh vào miệng mình.
Biểu cô nương liếc nàng ta một cái, lập tức ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông.
Vừa lúc, Cố Vân Đông cũng nhìn qua.
Hai người liếc nhau một cái, rất nhanh dời tầm mắt.
Một lúc lâu sau, biểu cô nương kia xoay người rời đi: "Có phải như ngươi nói hay không còn phải chờ thương lượng, tóm lại hôm nay là yến hội Tần phu nhân tổ chức, không nên sinh nhiều chuyện thì tốt hơn."
“Nô tỳ biết rồi." Liễu Oanh vội vàng đáp một tiếng, đuổi theo biểu cô nương.
Chẳng qua trước khi đi, vẫn quay đầu trừng mắt với Cố Vân Đông một cái.
Cố Vân Đông: "..." Có bản lĩnh ngươi đừng đi, lại đây ta cam đoan không đánh chết ngươi.
Mắt thấy thời gian không sớm, Cố Vân Đông vẫn rời khỏi hồ.
Một lát sau, Cát thị đi tới, nhìn thấy cô không khỏi trừng mắt một cái.
"Ngươi trốn thanh nhàn, chuyện bên này đều rơi vào trên người ta, ngươi cũng không biết xấu hổ."
Cố Vân Đông vội vàng tiến lên, cười: "Người có năng lực phải làm việc nhiều lắm, thím có năng lực như vậy, cuối cùng ta cũng có thể thả lỏng một chút.”
Cát thị nhịn không được đưa tay chọc trán cô một cái, nhỏ giọng hỏi: "Văn Tranh cho ngươi danh sách, ngươi đã gặp qua những người đó chưa?”
Cố Vân Đông gật đầu: "Đã gặp qua rồi, đáng tiếc người tới không nhiều lắm, hơn nữa phần lớn còn trẻ, đối với chuyện hai mươi năm trước đoán chừng không biết nhiều lắm.”
Cô đặc biệt đeo vòng tay và khăn tay đi qua một vòng trước mặt những người này, không ai phản ứng.
Cố Vân Đông cũng rất buồn bực.
Cát thị vỗ vỗ tay cô: "Không vội, cơ hội nhiều lắm. Qua mấy ngày nữa là mừng thọ lão phu nhân nhà Từ quốc công, ngày đó sẽ gặp nhiều phu nhân lớn tuổi, đến lúc đó ta đưa ngươi đi qua, có lẽ sẽ có thu hoạch."
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Được."
“Hiện tại cùng ta đi tiễn khách."
Cố Vân Đông đi theo Cát thị đến cửa tiễn khách, có vài người đã biết cô là chủ nhân lớn nhất của Tân Minh Các, cho nên trước khi đi còn chào hỏi cô, nói ngày khai trương cửa hàng, nhất định phải đưa thiếp mời đến phủ.
Còn khen không dứt miệng trà sữa và bánh ngọt, chỉ đáng tiếc hôm nay ăn có chút nhiều, lại không thể mang về giữ lại ngày mai ăn. Bởi vậy nhiều lần hỏi Cố Vân Đông có thể mở cửa sớm hơn hay không.
Cố Vân Đông dở khóc dở cười, cô cũng muốn mở cửa sớm một chút, chỉ là việc tu sửa cửa hàng dù sao cũng phức tạp, không thể quá sốt ruột.
Đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi, Cố Vân Đông mới thở phào nhẹ nhõm.
Sắc trời không còn sớm, cô cũng chuẩn bị trở về.
Hạ ma ma đã đưa đám người Mai Hồng đến chính sảnh.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, các nàng lập tức thẳng lưng, giống như đang chờ cô tuyên án.
Cố Vân Đông nhìn qua, trên mặt các nàng đều lộ ra thần sắc mệt mỏi, cũng khó trách, hôm nay nhiều khách nhân như vậy, các nàng vẫn luôn bận rộn, không có thời gian dừng lại.
Nhưng...
Cố Vân Đông cười nhìn về phía các nàng: "Hôm nay biểu hiện không tệ, xem ra nửa tháng sau, các ngươi đã đủ đảm nhiệm tiểu nhị Tân Minh Các rồi.”
Mọi người nghe vậy, mặt mũi đều tươi cười.
Cố Vân Đông: "Được rồi, hãy thu dọn rồi trở về trước đi. Hôm nay vất vả rồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt."
“Dạ, cảm ơn chủ nhân."
Lúc đám người xuống xe ngựa ở ngõ Hợp Thái, Cố Vân Đông lại nói các nàng chờ ở Thiệu gia.
Để Đồng Thủy Đào cầm một túi tiền đi ra, lấy bạc vụn từ bên trong ra.
"Ta đã nói rồi, nếu làm tốt, sẽ tăng tiền công cho các ngươi. Hôm nay mọi người đã làm rất tốt, vì vậy đây là phần thưởng. Một người một lượng bạc.”
Mọi người kinh ngạc, không dám tin nhìn túi tiền trong tay Cố Vân Đông.
Phần thưởng? Có thưởng sao?
Còn là một lượng bạc.
Mọi người không nhịn được mà hít sâu một hơi, bên kia Cố Vân Đông đã nói Hạ ma ma phát bạc.
Mỗi người nhận được bạc, trên mặt đều khó nén được vẻ hưng phấn vui mừng.
Nhất là đám người Đinh Như Quân, bạc này là cho thêm, có thể coi là tiền riêng của các nàng, chỉ cần không nói, người nhà các nàng cũng sẽ không biết.
Mọi người cảm ơn Cố Vân Đông ngay tại chỗ.
Cố Vân Đông khoát tay, để các nàng trở về trước, chỉ nói Trương Nghênh Nguyệt lưu lại.