Chương 729: Hóa ra là như vậy?
Trương Nghênh Nguyệt cắn cắn môi, đến lúc này, cũng đã không còn gì phải giấu.
Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Mẹ ta sinh bệnh, đại phu bình thường không chữa được. Quận vương gia đáp ứng thay ta tìm thái y chẩn trị, điều kiện tiên quyết là ta phải giúp hắn làm việc."
Cố Vân Đông: " ..."
Hóa ra là như vậy?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, lấy thân phận bối cảnh của Trương Nghênh Nguyệt, muốn tìm thái y chữa bệnh cho mẹ nàng quả thực khó như lên trời, quận vương gia xuất hiện giống như một khúc gỗ trôi trên biển, nàng chỉ có thể nắm chặt lấy.
Trách không được nàng tình nguyện liều mạng hi sinh thanh danh của mình, làm ra loại chuyện này.
Chẳng qua hơn nửa tháng trôi qua, dường như nàng không giúp được gì cho Dịch Tử Lam.
"Vậy hôm nay ngươi định làm gì? Ngươi không hoàn thành lời dặn dò của quận vương gia, bệnh của mẹ ngươi làm sao bây giờ?”
Trương Nghênh Nguyệt không nhịn được run rẩy một cái, ánh mắt hiện lên một tia mờ mịt, một lúc lâu sau mới thì thầm: "Ta, ta cầu xin quận vương gia, ta sẽ đi cầu xin hắn.”
Cố Vân Đông nghĩ đến đức hạnh của Dịch Tử Lam, đoán chừng vô dụng.
Suy nghĩ của cô đối với Trương Nghênh Nguyệt kỳ thật có chút phức tạp, một mặt quả thật không thích nàng giúp Dịch Tử Lam tính kế, một mặt lại khẳng định năng lực làm việc của nàng.
Hơn nữa có lẽ chính mình cũng vì tìm kiếm bạch mộc tử cho mẹ mà gài bẫy người khác, đối với hành động của Trương Nghênh Nguyệt, ngược lại cũng không tính là quá khó tiếp nhận.
Huống chi, nàng ấy còn chưa hành động. Lúc trước biết Dịch Tử Lam muốn làm khó Thiệu Thanh Viễn, còn đặc biệt chạy tới thông báo cho cô.
Cho nên, rốt cuộc phải xử lý Trương Nghênh Nguyệt như thế nào, Cố Vân Đông lại khó xử.
Cô rũ mắt suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: "Sao ngươi biết quận vương gia?”
Trương Nghênh Nguyệt sửng sốt, không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái này.
Nàng nhỏ giọng nói: "Mẹ ta hơn hai mươi năm trước từng làm nha hoàn ở Thang gia, chiếu cố Thang thiếu gia, sau đó được cha ta chuộc ra kết hôn rồi sinh con. Sau khi mẹ ta sinh bệnh, ta tìm đến vài y quán, đại phu đều nói bất lực, trừ phi tìm được thái y trong cung mới có một tia hy vọng.”
“Nhưng nhà ta làm sao quen biết thái y, thái y căn bản sẽ không chữa bệnh cho loại dân chúng bình dân như chúng ta. Người duy nhất ta quen biết hơn nữa có thể cầu, chỉ có Thang thiếu gia. Ta nghĩ Thang thiếu gia có lẽ sẽ nể mặt mẫu thân ta, có lòng từ bi cứu mẹ ta một mạng. Cho nên ta đi tìm Thang thiếu gia.”
“Không nghĩ tới lúc ấy quận vương gia cũng ở đó, hắn nói ta nói chuyện làm việc có trật tự, người cũng thông minh, bộ dạng cũng không tệ lắm, vừa vặn có một việc cần người hỗ trợ làm. Chỉ cần ta làm được, hắn có thể mời người đứng đầu thái y viện chữa bệnh cho mẹ ta.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, người đứng đầu thái y viện? Đó không phải là Tống Đức Giang sao?
Trương Nghênh Nguyệt tiếp tục nói: "Không nghĩ tới quận vương gia lại nói ta đi câu dẫn ông chủ Thiệu, trong lòng ta vốn không vui. Nhưng ta cũng không dám đắc tội quận vương gia, nghĩ đây có lẽ là cơ hội duy nhất có thể mời thái y, nên đã đáp ứng. Sau đó biết được ông chủ Thiệu chính là người đưa ra phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò kia, ta..."
Trương Nghênh Nguyệt nghĩ nói chuyện này cho Cố Vân Đông, nàng nghĩ ông chủ Thiệu cũng là đại phu lợi hại, có phải cũng có thể chữa bệnh cho mẹ nàng?
Nhưng trải qua tìm hiểu lại phát hiện, ông chủ Thiệu không phải đại phu, hắn giống thương nhân hơn. Hắn cũng mới bắt đầu tiếp xúc với dược liệu y thuật hai năm nay.
Sau khi nàng biết, thất vọng không thôi, chỉ có thể tiếp tục đem hy vọng ký thác ở trên người quận vương gia.
Kỳ thật hơn nửa tháng nay, trong lòng Trương Nghênh Nguyệt rất dày vò.
Cũng bởi vì lắc lư như thế, nàng mới chậm chạp không có động tác, cho đến hôm nay chuyện bị bại lộ.
Nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Vân Đông đang nhíu mày, trong lòng lộp bộp một chút, càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng mà lúc này trong đầu Cố Vân Đông lại quanh quẩn những gì nàng nói... Thang thiếu gia.
Thang thiếu gia, chắc là Thang Khởi Kính mà Thiệu Thanh Viễn nói.
Nghe nói hắn là biểu thiếu gia của Hoài Âm Hầu phủ, hơn hai mươi năm trước là nha hoàn đã hầu hạ hắn, có biết chuyện Hoài Âm Hầu phủ không?
Chỉ là rất nhanh, Cố Vân Đông lại vứt bỏ ý niệm này trong đầu.
Cô thật sự là điên rồi, người tám cây gậy đánh không đến cũng có thể liên hệ cùng một chỗ. Trông cậy vào mẹ Trương, còn không bằng đi Hoài Âm Hầu phủ hỏi thêm mấy bà tử lớn tuổi.
Hơn nữa, Hoài Âm Hầu phủ cũng không phải là đối tượng hoài nghi duy nhất của cô hiện giờ. Chẳng qua Hoài Âm Hầu họ Thiệu, làm cho cô cảm thấy khả năng lớn hơn vài phần.
Cố Vân Đông xoa xoa huyệt thái dương, đem ý niệm loạn thất bát tao trong đầu bỏ đi, tập trung lực chú ý trên người Trương Nghênh Nguyệt, nói: "Chuyện đã đến nước này, ta quả thật nên báo quan cho ngươi thân bại danh liệt.”
Sắc mặt Trương Nghênh Nguyệt trắng bệch.
Cố Vân Đông lại tiếp tục nói: "Nhưng nể tình ngươi có lòng hiếu thảo, ta tạm thời ghi lại sổ sách. Ta có thể không báo quan, nhưng ngươi cũng không thể không trả giá gì."
“Dạ, chủ nhân, ngài cứ phân phó, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm."
"Ta muốn ngươi ký khế thư mười năm, mười năm này ngươi sẽ làm công dài hạn cho Thiệu gia ta, ngươi phải nghe ta phân phó. Hơn nữa nếu đã thay ta làm việc, vậy phải tận tâm tận lực, mỗi năm đều phải làm ra một phần thành tích. Nếu không được, khế thư sẽ kéo dài thêm một năm.”
Hạ ma ma đã nói qua, Trương Nghênh Nguyệt ở một số phương diện kỳ thật còn mạnh hơn Mai Hồng.
Bồi dưỡng một chút, tương lai nàng có thể trở thành chưởng quầy.
Trương Nghênh Nguyệt có sức chịu đựng, hơn nữa dám xông vào dám làm, thích hợp làm người khai phá thị trường.
Đây cũng là nguyên nhân Dịch Tử Lam nhìn trúng nàng, hôm nay, cũng là nhân tố Cố Vân Đông nhìn trúng nàng.
Trương Nghênh Nguyệt nghe xong lại sửng sốt, bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô: "Ý của chủ nhân là, không báo quan, hơn nữa, hơn nữa còn cho ta tiếp tục làm việc trong cửa hàng?"
“Đúng vậy."
Trên mặt Trương Nghênh Nguyệt hiện lên sự vui mừng, nàng mạnh mẽ dập đầu với Cố Vân Đông: "Cám ơn, cám ơn chủ nhân."
“Khế thư mười năm..."
"Không thành vấn đề, đừng nói mười năm, hai mươi năm ba mươi năm cũng có thể, ta, ta ký."
Chỉ là làm công dài hạn mà thôi, đừng nói mười năm, chỉ cần chủ nhân không báo quan, nàng ký khế ước bán thân cũng được.
Cố Vân Đông cười, rất tốt, nếu song phương đều hài lòng, vậy cô cũng không có gì để nói.
Cô đỡ Trương Nghênh Nguyệt dậy.
Nàng vội vàng đứng thẳng, lại hướng về phía Cố Vân Đông cảm tạ.
Cố Vân Đông: "Được rồi, ngươi sửa sang lại một chút, đi trước đi."
“Dạ."
Cố Vân Đông xoay người muốn đi, chỉ là đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: "Đúng rồi, nếu ngươi làm công lâu năm trong cửa hàng của ta, vậy chuyện của mẹ ngươi, ta cũng không tiện mặc kệ. Vừa vặn, ta biết người đứng đầu thái y viện, sẽ nhờ hắn xem bệnh cho mẹ ngươi một chút.”
Trương Nghênh Nguyệt bất ngờ ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn cô.