Chương 728: Nương tử Thiệu Thanh Viễn có chút ý tứ
Hộ vệ mặt không chút thay đổi, quận vương gia rốt cuộc ngài cũng nhận rõ tình cảm của mình đối với Thiệu đại phu?
"Vương gia, nếu không thuộc hạ đánh ngất nàng?"
"Nàng là một phụ nhân, như vậy không tốt lắm."
Hộ vệ tiếp tục mặt không biểu cảm gật đầu, chỉ là sau một khắc, hắn bất ngờ nhìn về phía bên kia: "Ai, đi ra.”
Dịch Tử Lam và Cố Vân Đông đồng thời sửng sốt, Cố Vân Đông bĩu môi cũng dừng lại.
Rất nhanh, góc đường có một nữ tử mặc đồ nha hoàn đi ra.
Nha hoàn kia nhìn thấy Dịch Tử Lam, vội vàng hành lễ: "Liễu Oanh bái kiến vương gia.”
Liễu Oanh??
Dịch Tử Lam cảm thấy người này có chút quen mắt, suy nghĩ một lát sau đó bừng tỉnh: "Liễu Oanh, ngươi là nha hoàn bên cạnh A Nguyệt?"
“Dạ, nô tỳ hầu hạ tiểu quận chúa." Liễu Oanh vội vàng gật đầu.
Dịch Tử Lam nhíu mày: "Ngươi là nha hoàn bên cạnh A Nguyệt, sao không ở bên cạnh con bé hầu hạ, mà chạy đến Tần phủ?”
Liễu Oanh trả lời: "Tiểu quận chúa vốn muốn đến Tần phủ làm khách, chỉ là trước khi ra cửa ho khan hai tiếng, nên phải ở lại trong vương phủ. Nhưng tiểu quận chúa nhớ thương Tần tiểu thư, cho nên phân phó nô tỳ đi theo biểu tiểu thư đến Tần phủ, nói rõ nguyên nhân cho Tần tiểu thư.”
Dịch Tử Lam gật đầu: "Thì ra là vậy, nhưng ngươi đi theo biểu cô nương? Vậy ở đây làm gì?”
Liễu Oanh dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ vào Cố Vân Đông nói: "Nô tỳ, nô tỳ đi theo nàng ta tới.”
Cố Vân Đông híp mắt, cô đương nhiên có ấn tượng với nha hoàn này.
Lúc trước ở Hoài Âm Hầu phủ, đi theo bên cạnh tiểu quận chúa, phòng bị mình như phòng sói.
Thì ra, tiểu quận chúa kia chính là nữ nhi của Dịch Tử Lam.
Nữ nhi đáng yêu như vậy, sao người làm cha này lại đáng ghét như vậy?
Dịch Tử Lam không khỏi nhìn về phía Cố Vân Đông: "Ngươi nhận ra nàng?”
Liễu Oanh gật đầu: "Lần trước ở Hoài Âm Hầu phủ, nữ tử này tận lực tiếp cận tiểu quận chúa.”
Lúc ấy nàng ta từ xa nhìn thấy Cố Vân Đông đi về phía tiền viện, vội vàng đi theo.
Nhưng khi Cố Vân Đông đến gần cổng Thùy Hoa lại không thấy đâu.
Liễu Oanh hoài nghi cô đi qua cửa Thùy Hoa đến tiền viện, lại cảm thấy không có khả năng. Dù sao cửa Thùy Hoa kia có người canh giữ, nàng ta ở bên cạnh cổng Thùy Hoa đi tới đi lui, mãi cho đến vừa rồi, mới tìm được cơ hội đi qua cổng Thùy Hoa.
Không nghĩ tới vừa mới đi được mấy bước, đã nhìn thấy Cố Vân Đông đang cùng quận vương gia nói chuyện.
Liễu Oanh trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đi nhanh vài bước, vốn muốn nghe rõ bọn họ nói cái gì, nhưng vừa đến gần, đã bị hộ vệ phát hiện.
Dịch Tử Lam nghe Liễu Oanh nói, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, bất ngờ nhìn chằm chằm Cố Vân Đông.
Khóe miệng cô giật giật, nhìn Liễu Oanh nói: "Cố ý tiếp cận? Ngươi có thể rửa sạch mắt đi được không, miễn cho mò mẫm bẻ cong sự thật."
“Ngươi..."
Cố Vân Đông khẽ cười một tiếng, nhìn về phía Dịch Tử Lam: "Quận vương gia không có việc gì nữa, ta đi trước, cáo từ."
Dịch Tử Lam không lên tiếng, Cố Vân Đông cứ như vậy thản nhiên đi qua trước mặt hắn, xuyên qua cửa Thùy Hoa, một lần nữa trở lại hậu viện.
Dịch Tử Lam nhìn bóng lưng cô, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Nương tử Thiệu Thanh Viễn, thoạt nhìn có chút ý tứ.
Những lời vừa rồi nàng nói, nhất định là cố ý, nàng đang mắng hắn.
Mắng xong, trong lòng thoải mái, lại thừa dịp Liễu Oanh xuất hiện nhanh chóng chuồn mất.
Cặp vợ chồng này... Cấu kết với nhau làm việc xấu, phi.
Liễu Oanh trong lòng cũng mắng Cố Vân Đông một trận, nhưng lúc nàng ta hơi ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt quận vương gia luôn đuổi theo Cố Vân Đông đã đi xa.
Liễu Oanh giật thót, sẽ không...
Cố Vân Đông một lần nữa trở lại hậu viện, thần sắc lại rất thoải mái.
Nhìn thái độ của vị quận vương gia kia đối với Chương đại phu, có lẽ cũng không ác liệt đến mức không có điểm mấu chốt.
Cố Vân Đông cảm thấy vị quận vương gia này nhìn chằm chằm vào trượng phu cô như vậy, tám phần là coi trọng hắn, do yêu sinh hận.
Trong đầu hiện lên ý niệm này, Cố Vân Đông không nhịn được mà rùng mình một cái.
Quên đi, không thể nghĩ vậy.
Cô lắc đầu, đi về phía phòng trồng hoa.
Còn chưa tới gần, vừa vặn đụng phải Trương Nghênh Nguyệt bưng ly rỗng đi ra.
Nhìn thấy Cố Vân Đông, Trương Nghênh Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức vội vàng cúi đầu nói: "Chủ nhân.”
Sau đó, nàng đi vòng qua cô vào nhà bếp.
Chỉ là lúc đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, lại nghe cô nói: "Ngươi quận vương gia nói ngươi muốn quyến rũ trượng phu ta?”
Trương Nghênh Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, tay trái run lên, mắt thấy chén trà trong khay sắp rơi xuống đất, Cố Vân Đông nhanh tay đón lấy.
Trương Nghênh Nguyệt đột nhiên phục hồi tinh thần, vội vàng nắm chặt khay, chỉ là tim đập thình thịch, nói chuyện cũng lắp bắp: "Chủ, chủ nhân, làm sao ngươi biết được?"
“Ta vừa mới gặp quận vương gia, nghe hắn nói."
Trương Nghênh Nguyệt càng thêm kinh ngạc, quận vương gia tự mình nói? Hắn ta, hắn ta cố tình phơi bày bản thân? Hắn ta chê nàng làm việc quá chậm nên đã vứt bỏ nàng sao?
Trương Nghênh Nguyệt có chút mờ mịt, cả người cũng nhẹ nhàng run rẩy.
Cố Vân Đông cứ như vậy nhìn nàng, nhìn sắc mặt nàng không ngừng biến hóa, nhìn cánh môi nàng run rẩy giống như trời sắp sụp xuống.
Trong phòng trồng hoa hình như sắp có người đi ra, Cố Vân Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể kéo Trương Nghênh Nguyệt sang một bên.
Nàng đã hoàn toàn ngẩn ra, không có phản ứng gì, cứ như vậy bị kéo vào trong góc.
Cho đến khi bước chân Cố Vân Đông dừng lại, Trương Nghênh Nguyệt mới phục hồi lại tinh thần.
Nàng lập tức quỳ trên đất, dập đầu với Cố Vân Đông, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt đã chảy xuống hai hàng nước mắt.
"Chủ nhân, chủ nhân ta biết hôm nay ta nói lời này có chút mặt dày vô sỉ. Nhưng, nhưng ta muốn chủ nhân tha thứ cho ta một lần. Quả thật ta nghe theo lời quận vương gia, nghĩ biện pháp quyến rũ ông chủ Thiệu, nhưng ta là bất đắc dĩ. Khi ta nhìn thấy ông chủ Thiệu và chủ nhân tình cảm sâu đậm, cũng đã buông tha ý niệm này trong đầu. Chỉ là ta còn chưa kịp tìm quận vương gia nói rõ ràng, ta, ta không nghĩ quận vương gia đã chờ không nổi mà từ bỏ ta.”
Cố Vân Đông không lên tiếng.
Trương Nghênh Nguyệt tiếp tục nói: "Ta biết ta vi phạm khế thư đã ký kết, ta cũng không dám yêu cầu chủ nhân mở một mắt cho qua. Chỉ cầu xin chủ nhân có thể cho ta thêm một chút thời gian, chờ ta kiếm thêm chút bạc, sẽ dựa theo khế thư mà bồi thường cho chủ nhân. Ta, ta hiện tại không có bạc, cầu xin chủ nhân đừng báo quan, ta còn có, còn có mẫu thân..."
Cố Vân Đông thầm xoa xoa thái dương, đỡ người dậy.
"Được rồi, ngươi trước tiên nói với ta một chút, vì sao ngươi lại nghe lời quận vương gia. Hắn đe dọa ngươi à? Hay ngươi có nhược điểm gì rơi vào tay hắn?”
Phải biết rằng, nếu Trương Nghênh Nguyệt quyến rũ Thiệu Thanh Viễn, cho dù thành công, thanh danh của Thiệu Thanh Viễn bị hỏng, nàng cũng không có chỗ tốt nào.
Nếu không phải bất đắc dĩ, cô nương trong sạch nào nguyện ý làm loại chuyện này?
Hơn nữa Trương Nghênh Nguyệt quả thật mạnh hơn cô nương bình thường rất nhiều.