Chương 727: Bổn Vương quang minh chính đại.
Nghe từ trong lời nói của quận vương gia, Trương Nghênh Nguyệt là vì cứu mẹ nàng sao?
Cố Vân Đông không khỏi thở nhẹ lại, muốn nghe xem tên quận Vương gia này còn có tính toán gì.
Thế nhưng không đợi hậu vệ của hắn đi tìm Trương Nghênh Nguyệt, tên Chương đại phu đó đã bất mãn lên tiếng: "Tên Thiệu Thanh Viễn đó quả thực quá may mắn, tiểu nhân thấy, muốn đối phó với hắn cũng dễ dàng."
Dịch Tử Lam nhíu mày quay đầu nhìn hắn một cái. Trong ánh mắt đầy sự ghét bỏ và khó chịu. Hắn cực kỳ bất mãn với Chương đại phu.
Nếu không phải hắn ta làm việc không đến nơi đến trốn, ngay cả dược liệu mình chuẩn bị cũng không viết hết ra, sao có thể làm hắn mắt mặt như vậy.
Nhưng Chương đại phu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Dịch Tử Lam, trái lại còn nghĩ ra điều gì đó, hưng phấn nói: "Vương gia, nếu như Trương cô nương ở đây, không bằng chúng ta nghĩ cách dụ Thiệu Thanh Viễn ra, để hắn và Trương cô nương kia làm chuyện tốt. Tiểu nhân có thuốc, có thể làm mọi người thấy bộ mặt thật của Thiệu Thanh Viễn."
Tần Thụ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt, nếu không phải Cố Vân Đông ở bên cạnh đè hắn lại, sợ là hắn không nhịn được mà lao ra.
Cố Vân Đông thầm cười lạnh, mẹ kiếp cái tên chết tiệt trứng thối, quay lại ta giết chết ngươi.
Cô nhìn về phía Dịch Tử Lam, tưởng rằng hắn sẽ do dự cân nhắc, không ngờ Chương đại phu vừa nói xong, Dịch Tử Lam đã nhấc chân lên giận dữ đạp một phát: “Mẹ nó, ngươi không hoàn thành việc của bổn Vương giao phó, làm bổn Vương thua một tên nhà quê trước mặt mọi người, ngươi không ngẫm lại lấy cái chết chuộc tội thì thôi, còn cho bổn Vương chủ ý cùi bắp này. Ngươi coi bổn Vương là loại người gì? Hả…"
Chương đại phu bị đạp lăn trên mặt đất, Dịch Tử Lam vẫn không bỏ qua, lại hung hăng tiến lên đá thêm một cước: "Bổn Vương muốn trừng trị Thiệu Thanh Viễn, muốn làm cho hắn sống không tốt, phải chạy về quê để làm ruộng. Đó cũng là đường đường chính chính thu thập, loại thủ đoạn hạ lưu này, ngươi không chê buồn nôn nhưng ta ghê tởm."
Cố Vân Đông vừa nghe được khoé miệng co lại, đường đường chính chính sao? Quận Vương gia ngài chắc chắn chứ?
Có phải là ngài có hiểu lầm gì với đường đường chính chính không?
Tên kia bị đạp hai lần, cũng ý thức được bản thân đã hiểu sai ý của Dịch Tử Lam, vỗ nhầm mông ngựa rồi.
Hắn nhanh chóng đứng lên, quỳ trên mặt đất dập đầu nhận lỗi: "Vương gia tha mạng, tiểu nhân sai rồi. Vương gia sáng suốt, uy vũ, làm việc thẳng thắn, khinh thường những thủ đoạn này, là tiểu nhân xấu xa, tiểu nhân sai rồi."
Dịch Tử Lam lại đá cho hắn một cái: "Cút, trước kia bổn vương thấy ngươi y thuật lợi hại, cho ngươi làm đại phu trong phủ. Không ngờ ngươi còn không bằng Thiệu Thanh Viễn, mưu kế bất chính, cút nhanh lên, về sau không được xuất hiện trước mặt bổn vương nữa, nếu không bổn vương sẽ lấy mạng ngươi, nghe thấy chưa."
"Dạ, dạ tiểu nhân lập tức đi ngay." Chương đại phu thầm kêu khổ, hơn nửa tháng nay vương gia luôn dẫn hắn theo, hỏi hắn về dược liệu, hình như rất coi trọng hắn, chỉ là hôm nay hắn đã bị Thiệu Thanh Viễn đánh bại.
Tuy rằng thua, Chương đại phu vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, còn nghĩ rằng mình là người được quận vương coi trọng. Hôm nay quận vương hoàn toàn ghét bỏ hắn ta.
Hắn không dám kéo dài nữa, quý nhân trong kinh thành này tốt thì thật sự tốt, nhưng khi không còn hứng thú thì đến mạng cũng có thể không còn.
Chương đại phu cầm lấy vạt áo, thất tha thất thiểu đứng dậy.
Ai ngờ vào lúc hắn ta muốn rời đi, Dịch Tử Lam đột nhiên nhướng mày nói: "Đợi một lát, quay lại."
Chương đại phu nơm nớp lo sợ quay đầu lại, một lần nữa quay về.
Dịch Tử Lam nhìn hắn, một lát sau vươn tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên.
Chương đại phu mơ hồ: " Vương, vương gia, sao vậy?"
"Thuốc đâu, lấy ra."
"Dạ, dạ" Chương đại phu lấy từ trong túi áo ra hai gói thuốc, nhìn nhìn, chọn một trong hai gói đưa đến.
Dịch Tử Lam nhìn thấy, lập tức giật lấy hỏi: "Đây là thuốc gì?"
"Mê, thuốc mê."
Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng, mở hai gói thuốc, đổ toàn bộ thuốc ở trong ra.
Ngẩng đầu lên vẫn nhìn thấy Chương đại phu đứng bên cạnh, trừng mắt, đưa chân lên đạp: "Còn không mau cút, nhanh lên."
"Dạ." Chương đại phu sợ hãi vội vàng chạy.
Tần Thụ nhíu mày vội vàng nhỏ giọng hỏi: "Vân Đông tỷ tỷ, đệ đi xem nhé?"
"Ừ"
Cố Vân Đông gật đầu, Tần Thụ nhanh chóng đứng dậy chạy đuổi theo sau Chương đại phu.
Hành động của hắn lập tức khiến cho hậu vệ của Dịch Tử Lam cảnh giác đi tới, đột nhiên đứng chắn trước mặt Dịch Tử Lam, quay về hướng Cố Vân Đông ẩn náu quát lớn: "Ai đang ở đó? Lén lén lút lút còn không mau ra đây?"
Cố Vân Đông giật giật khóe miệng, bất lực vuốt mũi bước ra.
Dịch Tử Lam và tên hộ vệ đứng trước mặt đều sững sờ, nữ sao?
"Đây là tiền viện một, nữ quyến như ngươi tại sao lại xuất hiện ở đây?"
Dịch Tử Lam liếc nhìn đánh giá Cố Vân Đông, khá xinh đẹp, nhìn trang phục là phụ nhân đã thành thân.
Cố Vân Đông chắp tay: "Bái kiến quận vương gia."
"Ngươi trốn ở đó làm gì?"
Đầu óc Cố Vân Đông đang đảo quanh, vừa định trả lời, đột nhiên tên hậu vệ lên tiếng 'à' hỏi: "Ngươi có phải là nương tử của Thiệu Thanh Viễn không?"
Cố Vân Đông: ".." Bị nhận ra rồi, xem ra không có cách nào lừa hắn.
Dịch Tử Lam: "..." Nương tử của Thiệu Thanh Viễn???
Cái tên quê mùa đó đã thắng trận đấu thì thôi lại còn có một nương tử xinh đẹp như vậy sao? Sao hắn lại có vận may như vậy? Sao nương tử của hắn lại không phải là thôn phụ nông thôn?
Hắn lại đánh giá Cố Vân Đông, nói: "Ngươi là nương tử của Thiệu Thanh Viễn ư? Sao, lo lắng cho hắn, nên chạy đến tiền viện này?"
Cố Vân Đông vô cùng thành khẩn nhẹ gật đầu: "Đúng, dù sao thì phu quân ta cũng là một người ưu tú tài giỏi, thanh danh lại tốt, còn trung thực, tính cách chân thành cao thượng, công chính liêm minh, nhẫn nhục chịu khó, kiên cường bất khuất quên mình vì dân, cởi mở trong sáng, ngay thẳng kiên cường… phì, ý ta là chàng ấy sống chết vì lợi ích của mọi người, như ngọn đèn cô độc, đốt cháy chính mình để thắp sáng cho người khác, trái tim thuần khiết đó chính là hình mẫu cho người đời noi theo, hắn…"
"Ngừng." Dịch Tử Lam quả thật không nghe nổi nữa, người ngươi vừa nói là Thiệu Thanh Viễn sao? Ngươi đang trêu trọc ta sao.
Cố Vân Đông dừng một chút, khuôn mặt có chút nghiêm túc hơn, nói: "Khụ, ngài nói xem, chàng ấy là một người hoàn hảo như thế, không trừng sẽ bị người ta ghen ghét đố kỵ, cảm thấy chàng ấy đã đoạt danh tiếng, muốn hãm hại chàng ấy, nhằm vào chàng ấy. Nghĩ đến đây ta lại cảm thấy đứng ngồi không yên, nên đến xem kẻ không thuận mắt trượng phu ta có bộ dạng thế nào."
Dịch Tử Lam: ".." Ta đối phó hắn là bởi vì ta ghen ghét hắn?
Khuôn mặt hắn cứng đờ, quay đầu lại hỏi tên hộ vệ kia:"Nàng ta không phải nói bóng nói gió, cố ý nói cho ta nghe, thật ra là đang mắng ta? Ngươi cảm thấy ta cũng cần phải hâm mộ ghen ghét Thiệu Thanh Viễn sao? Hắn đâu đáng để ta ghen ghét? Là cái bản mặt ai thiếu nợ mười tám triệu lượng bạc của hắn, hay là phương pháp phòng bệnh đậu mùa của hắn đã gây ấn tượng với hoàng thượng?"