Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 726 - Chương 726. Thiệu Thanh Viễn Thắng

Chương 726. Thiệu Thanh Viễn thắng Chương 726. Thiệu Thanh Viễn thắng

Chương 726: Thiệu Thanh Viễn thắng

Dịch Tử Lam tỏ vẻ coi thường, giống nhau mới lạ.

Hà thái y nhìn danh sách trên tờ giấy trên tay, kêu lên một tiếng.

Mọi người sững sờ: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"

"Hà thái y nói đi."

Dịch Tử Lam nhíu mày: "Hai danh sách khác nhau, đúng không?"

Hà thái y không lên tiếng, chớp mắt, lại liếc hai lần, một lát sau chậc chậc hai tiếng nói: "Trên tờ đơn của Thiệu Thanh Viễn hình như nhiều hơn hai loại dược liệu."

Hai tờ đơn đều được đánh dấu theo thứ tự, danh sách của Chương đại phu chỉ có 35 loại.

Của Thiệu Thanh Viễn có những 37 loại.

"Làm sao có thể?" Dịch Tử Lam cười lạnh: "Hay là viết bừa, Hà đại phu người hãy xem cẩn thận, có phải là sai ở đâu rồi không."

Hà thái y trước đó cũng chỉ so sánh hai bên một chút, nội dung cụ thể lại chưa kịp xem.

Giờ nghe Dịch Tử Lam nói, mới bắt đầu đối chiếu.

Một lúc lâu sau, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Cao phù tử này ta đã thấy qua trong đống dược liệu, còn mai thược này ở đâu ta chưa thấy."

Thiệu Thanh Viễn đi tới đống dược liệu trước mặt, lấy ra một cây từ trong đống dược liệu đặt lung tung trên mặt đất: "Ở đây."

Hà thái ý mở to hai mắt nhìn: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vây, quả thật là ở đây, vậy mà ta lại bỏ qua, Thiệu đại phu quả là có thị lực tốt, lão phu cảm thấy quá tự ti."

Dịch Tử Lam cố ý làm cho đống dược liệu lẫn lộn vào nhau, có vài loại có một đống, một vài loại chỉ có một cây, làm vậy để tăng độ khó cho Thiệu Thanh Viễn.

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới là, Thiệu Thanh Viễn lại vô cùng thích kiểu tìm dược liệu khác biệt giữa một đống giống nhau như vậy, đây là sở trường của hắn.

Hà thái ý vừa nói như vậy, người có đầu óc xoay chuyển nhanh đều hiểu được.

Lập tức quay qua nhìn Dịch Tử Lam vẻ mặt có chút buồn cười.

Dịch Tử Lam nhăn mặt, hắn đương nhiên cũng nghĩ đến, chỉ có điều hắn cảm thấy điều đó không có khả năng.

Bởi vây hắn chỉ chỉ Hà thái y: "Ngươi nói cho rõ ràng, có ý gì vậy? Cuối cùng thì ai thắng?"

Hà thái y ho nhẹ một tiếng, cấm lấy hai tờ đơn nói: "Chương đại phu viết chính xác 35 loại dược liệu, còn trên tờ giấy của Thiệu Thanh Viễn ngoại trừ 35 loại dược liệu còn kể thêm nhiều hơn hai loại. Hơn nữa hai loại này thật sự xuất hiện trong đống dược liệu đó. Rõ ràng Thiệu Thanh Viễn biết nhiều hơn… hắn thắng."

Dịch Tử Lam: "..."

Điều này sao có thể được? Dược liệu này là do Chương đại phu chuẩn bị, tại sao hắn lại có thể viết thiếu?

Dịch Tử Lam bỗng nhiên nhìn về Chương đại phu, người đó cũng khó tin lắc đầu kêu lên: "Không thể nào, sao lại có cây khác? Khác ở đâu?"

Hà thái ý than thở lắc đầu, chỉ vào hai trong các loại thảo dược liệu: "Ở đây, ngươi xem một chút đi "

Chương đại nhân thấy chúng, sắc mặt tái nhợt, hắn khẽ cắn môi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận: "Rõ ràng trước kia không có, nhất định là hắn ăn gian, hắn thừa dịp mọi người không chú ý đã bỏ vào đấy."

Dịch Tử Lam nhíu mày, vừa định quát hắn, chợt nghe bên cạnh có tiếng cười nói: "Lời này có chút không dễ nghe, trước mắt bao nhiêu người, Thiệu đại phu ăn gian thế nào? Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ chúng ta đều mù sao?"

"Đúng vậy, đã nói là mời thái y đến phân xét, kết quả Hà thái ý nói lại không tin sao?" Tần Văn Tranh tủm tỉm cười mở miệng, nhìn Dịch Tử Lam đầy ẩn ý.

Dịch Tử Lam chỉ cảm thấy rất mất thể diện, ăn trộm gà không thành lại còn mất nắm gạo.

Quả là không có ai xui xẻo hơn hắn.

Hắn nhìn về phía Chương đại phu còn muối nói chuyện, cau mày nói: "Được rồi thua chính là thua, bản Quận Vương chẳng lẽ còn thua không nổi sao?"

"Thế nhưng…" Chương đại phu còn muốn nói gì đó, nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn của Dịch Tử Lam vội vàng cúi đầu.

Dịch Tử Lam hừ lạnh một tiếng đi đến trước mặt Thiệu Thanh Viễn, đánh giá một lượt từ trên xuống.

"Ngươi quả nhiên là có chút bản lĩnh, không ngờ chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà có thể biết nhiều loại dược liệu như vậy."

Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn: " Điều ngài không ngờ được còn rất nhiều."

"..." Dịch Tử Lam thật sự muốn đánh hắn.

Nhìn xem, không phải do hắn hẹp hòi, rõ ràng là người này đáng đánh.

Rõ ràng là không có thân phận không có địa vị, dám hết lần này đến lần khác đối đầu với hắn một quận Vương gia, không phải chán sống thì là gì?

"Hừ." Dịch Tử Lam quay người đi thẳng ra nhà chính.

Mà bên này Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã có người vây quanh.

Nhưng không ai nhanh bằng Hà thái y, so với sự thờ ơ lúc ban đầu, thì hiện tại nhiệt tình đến bó tay rồi: "Thiệu đại phu ngươi chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà có được thành tựu như vậy, quả thực là thiên tài, ngươi còn biết cái gì? Bên trong những loại dược liệu đó còn không ít loại khan hiếm ngươi đều biết, ngươi đã thấy qua sao?"

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Gặp qua, đều có trong tiệm thuốc của ta, nếu như Hà thái y cần, có thể bán rẻ cho ngươi một chút."

Hà thái y: ".." Ngươi có thiên phú, vì sao không tiếp tục làm đại phu đi, tại sao lại hết lần này đến lần khác muốn mở tiệm bán thuốc?

Bên cạnh có không ít người nghe được cuội đối thoại của hai người, lập tức cảm thấy có hứng thú, bắt đầu xôn xao.

Tần Thụ và Cố Vân Đông đang đứng trong góc liếc nhau, Tần Thụ có chút kích động: "Tỷ phu thật lợi hại, tỷ thấy không, mặt của quận Vương gia cũng đen lại rồi."

"Ừ, trải qua lần này cũng đem lại cho tiệm thuốc của chúng ta không ít thanh danh."

Tần Thụ im lặng một lúc rồi đột nhiên hiểu ra gì đó: "Cho nên đây chính là nguyên nhân tỷ phu đồng ý đánh cược sao?"

Cố Vân Đông ngạc nhiên liếc nhìn hắn: "Đi theo Tần Văn Tranh quả nhiên tiến bộ không ít."

Tần Thụ gãi gãi đầu cười hì hì: "Đúng thế, không thể để Vân Đông tỷ tỷ mất mặt."

Cố Vân Đông bị hắn trọc cười: "Được rồi, đi thôi bên này không có việc gì nữa, ta quay về hậu viện thôi."

"Đệ đưa tỷ qua đó."

Hai người nói chuyện vừa đi về phía cửa Thùy Hoa bên kia.

Nhưng vừa mới đi qua một ngã rẽ, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cố Vân Đông dừng bước, sau đó kéo Tần Thụ lại.

Phía trước người kia vẫn đang nói: "Tức chết mất, các ngươi nói xem tên Thiệu Thanh Viễn này rốt cuộc có vận may gì vậy? Làm thế nào mà hắn lại có thể biến nguy thành an, hắn đến để khắc ta phải không? Ta đường đường là một quận vương gia chẳng lẽ không thể thu thập nổi tên tiểu tử thối không có tiền không có quyền lực sao?"

Là tiếng của Dịch Tử Lam, Cố Vân Đông có chút ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng Dịch Tử Lam đã phất tay áo rời đi nha. Không nghĩ tới hắn còn lắc lư ở chỗ này.

Cố Vân Đông vừa mới nghĩ như vậy, đã nghe Dịch Tử Lam nói: "Đã qua nửa tháng, sao Trương Nghênh Nguyệt vẫn chưa động thủ, chậm chạp như vậy, không muốn cứu mẹ mình nữa sao? Đi dẫn Trương Nghênh Nguyệt đến đây."

Cố Vân Đông nheo mắt, thật sự đúng như cô đã đoán, Trương Nghênh Nguyệt chính là người của Dịch Tử Lam.

Bình Luận (0)
Comment