Chương 725: Hắn cố ý làm trò
Thiệu Thanh Viễn mỉm cười: "Những dược liệu này, quận vương gia đều biết sao?”
Dịch Tử Lam lắc đầu: "Ta không phải đại phu, tất nhiên không biết. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã mang theo đại phu." Nói xong, chỉ vào một người phía sau nói: "Hắn biết, những dược liệu này đều là hắn chuẩn bị, cho nên số dược liệu này cùng với các công dụng, hắn đều rất rõ ràng, hắn cũng đã liệt kê xong danh sách, đang ở chỗ bản vương."
Có người lập tức nói: "Nhưng đây là người mà quận vương gia ngài mang đến, chắc chắn đứng về phía ngài, ta thấy không bằng tìm đại phu phân xử, thế nào?”
Dịch Tử Lam không sao cả gật đầu: "Được, vậy thì tìm một người khác."
Tìm ai đây?
Mọi người suy nghĩ một chút, người làm giám khảo, ít nhất cũng phải có chút bản lĩnh.
Cũng may lần này người đến tham gia yến hội, vừa hay có một vị thái y, thái y này vốn một mình khiêm tốn ở trong góc ăn.
Nghe thấy có người tìm hắn còn sửng sốt, một lúc lâu sau mới đi ra.
Có người nhận ra hắn, đây là Hà thái y, ở thái y viện vài năm rồi.
Rất trùng hợp, hắn lại không quen biết Thiệu Thanh Viễn. Lần trước Thiệu Thanh Viễn đến kinh thành, vị thái y này đi biên cương làm đại phu cho quân đội, cũng mới trở về không bao lâu.
Hôm nay đến tham gia yến hội của Tần Văn Tranh, hoàn toàn là bị người ta kéo tới, không quen biết hơn phân nửa người ở đây, cho nên dứt khoát trốn ở trong góc ăn cái gì.
Hà thái y đã nghe nói qua về Thiệu Thanh Viễn, dù sao phương pháp ghép mủ bệnh đậu bò là một phát hiện vĩ đại. Nhưng sau khi nhìn thấy tuổi của Thiệu Thanh Viễn, hắn cũng cảm thấy có thể là trong lúc vô tình mới biết được, hơn nữa nghe nói Thiệu Thanh Viễn mới tiếp xúc với y thuật không lâu, nên cũng không còn hứng thú nữa.
Không nghĩ tới quận vương gia lại đánh cuộc với hắn, mà Thiệu Thanh Viễn cũng đáp ứng.
Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ.
Hà thái y trong lòng thầm thở dài, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, tiếp nhận công việc giám khảo này.
Mà giờ phút này Tần Thụ ở trong góc nhịn không được bắt đầu lo lắng, nhỏ giọng nói: "Tỷ, đây không phải là làm bậy sao? Sao tỷ phu lại đồng ý? Một bao tải dược liệu ah.”
Cố Vân Đông "suỵt" một tiếng: "Không sao, đệ phải tin tưởng tỷ phu.”
Cô biết bản lĩnh của Thiệu Thanh Viễn, cô cũng đoán được quận vương gia này nếu muốn khảo nghiệm Thiệu Thanh Viễn, vậy chắc chắn sẽ tìm một ít dược liệu quý hiếm.
Mà Thiệu Thanh Viễn lại nghiên cứu rất sâu về chúng, nên cũng biết khá nhiều.
Huống chi, cho dù không biết thì thế nào? Cô tin rằng người đàn ông của mình cũng có thể ... Lừa gạt qua.
Cố Vân Đông vẫn rất tự tin.
Tần Thụ nghe xong ngược lại càng lo lắng.
Cố Vân Đông khoát tay: "Đệ nhìn là được rồi, cho dù đệ không tin tỷ phu đệ, thì cũng phải tin tưởng tỷ tỷ ah. Vào thời điểm quan trọng, tỷ sẽ lao ra ngoài.”
Tần Thụ: "..." Quên đi, vậy còn không bằng đệ lao ra.
Nghĩ đến đây, Tần Thụ cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Hết thảy đã chuẩn bị xong, Dịch Tử Lam trong nhà có chút hưng phấn.
Hộ vệ phía sau hắn lúc này nắm lấy một góc bao tải, dùng sức nhấc lên, dược liệu bên trong được đổ ra ở giữa nhà chính.
Dược liệu phần lớn là tươi mới, cũng có một số đã bào chế xong.
Hà thái y ở một bên nhìn thấy thiếu chút nữa ngất đi, thô bạo quá thô bạo ah. Làm hỏng hết dược liệu bây giờ.
Hà thái y thật muốn xông lên đánh quận vương gia.
Thiệu Thanh Viễn cũng hơi nhíu mày một chút, hắn nhìn thoáng qua Dịch Tử Lam, lại nhìn thoáng qua vị đại phu đứng phía sau Dịch Tử Lam kia.
Dịch Tử Lam không phải đại phu, không hiểu lắm về việc bảo vệ dược liệu.
Nhưng vị đại phu trong quận vương phủ này, chẳng lẽ cũng không hiểu sao?
Sắc mặt hắn trầm xuống, ngồi xổm xuống, bắt đầu lấy dược liệu đã bào chế xong ra trước, đặt ở một bên.
Dịch Tử Lam thấy hắn bắt đầu, không khỏi có chút hưng phấn.
Chỉ là Thiệu Thanh Viễn nửa ngày không nói lời nào, nhìn rồi đặt dược liệu sang một bên, điều này làm cho hắn chờ đến không còn kiên nhẫn.
"Không phải là ngươi không biết chứ? Không biết thì ngươi nên thừa nhận sớm, đừng làm bẩn dược liệu của ta."
Mọi người: " ..." Ngài đã sử dụng bao tải rồi đổ trực tiếp lên đất, còn sợ bị người khác chạm vào làm bẩn?
Vẫn là Hà thái y không nhịn được, nói: "Hắn tách dược liệu ra, nếu trộn lẫn cùng một chỗ, rất dễ làm hỏng dược tính." Dứt lời còn nhỏ giọng nói thầm: "Ta nhìn thấy cũng muốn cùng nhau làm.”
Dịch Tử Lam ngẩn ra, hắn hơi nhíu mày một chút.
Quay đầu liếc mắt nhìn Chương đại phu phía sau, Dịch Tử Lam không hiểu về dược liệu, Chương đại phu nói cho hắn biết, những dược liệu này tuy rằng không thường dùng, nhưng cũng không đáng giá lắm, chỉ trị một số bệnh nhỏ.
Lại có thể dùng dược liệu quen thuộc khác thay thế, cho nên những dược liệu này không phổ biến, thích hợp dùng để làm khó Thiệu Thanh Viễn.
Dược liệu không đáng giá, Dịch Tử Lam tất nhiên lơ đãng, lãng phí thì lãng phí.
Nhưng lúc này nhìn biểu tình của Thiệu Thanh Viễn và Hà thái y, chẳng lẽ... Không phải vậy sao?
Chương đại phu bị quận vương gia nhìn đến cả kinh, vội vàng nhỏ giọng nói: "Hắn đang cố làm trò.”
Dịch Tử Lam híp mắt lại, mặc kệ có phải cố làm trò hay không, hiện tại quan trọng nhất là đánh cuộc.
Mắt thấy Thiệu Thanh Viễn phân loại dược liệu rõ ràng, hắn mới tiếp tục hỏi: "Sao rồi?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Trong lòng ta đã có tính toán.”
“Ngươi nói, ngươi biết toàn bộ?”
"Đúng vậy."
Dịch Tử Lam: "..."
Hắn cười lạnh: "Ngươi nói mình biết là được sao? Hãy viết lại tất cả tên và công hiệu, để Hà thái y xem, rốt cuộc có phải ngươi đang cuồng ngôn hay không.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Được.”
Hắn ngồi xuống bàn, cúi đầu bắt đầu viết.
"Long não hương tử hạ ác khí, tiêu thực, tán trướng, hương khẩu."
"Mã Lan thanh nhiệt giải độc, tán ứ cầm máu, tiêu tích."
"Mã đề, thanh nhiệt, sáng mắt, đờm."
Những loại này tương đối phổ biến. Thiệu Thanh Viễn viết cũng rất thuận lợi, gần như viết liền một mạch.
Có người tiến lại gần xem, không khỏi gật đầu, chữ này tuy rằng bình thường, nhưng rất có khí thế, nhìn đại khí.
Hà thái y trong tay cầm tờ danh sách Dịch Tử Lam đưa, thừa dịp Thiệu Thanh Viễn viết, ngồi xổm xuống đối chiếu đống dược liệu trên mặt đất xem.
Vừa nhìn, vừa gật đầu.
Nhưng nhìn được một nửa thì sửng sốt một chút, nhưng hắn không lên tiếng, tiếp tục nhìn xuống.
Chỉ là có người quan sát cẩn thận vẫn thấy hắn dừng lại, tỷ như Tần Văn Tranh.
Thiệu Thanh Viễn viết xong, đưa danh sách cho Hà thái y.
Ai đó không thể chờ được liền hỏi: "Sao rồi? Cả hai danh sách có giống nhau không?”