Chương 724: Đặt cược
Lúc đó Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện với người khác, nơi này cũng có một số người đã gặp hắn.
Tuy rằng hắn hiện giờ không có thân phận địa vị gì, nhưng hắn có vẻ như có quan hệ rất tốt với Tần Văn Tranh, cho nên cũng có người cố ý kết giao với hắn.
Về phần những người có thân phận tôn quý, nể mặt Tần Văn Tranh, ngược lại đều hòa khí với hắn.
Cho đến khi quận vương gia Dịch Tử Lam đến.
Dịch Tử Lam cố ý tới cuối cùng, lúc đến phía sau còn có một lão già và một hộ vệ, trong tay hộ vệ kia còn cầm một bao tải thật lớn.
Hắn ta vừa vào cửa, vừa vặn nghe được giọng của Thiệu Thanh Viễn: "... Lần này tới kinh thành, là muốn mở một cửa hàng dược liệu. Cửa hàng đã mua, qua mấy ngày nữa là sửa chữa xong, đến lúc đó..."
Còn chưa nói xong, người phía sau đã cắt lời.
"Mở cửa hàng dược liệu?? Ngươi thực đúng là dám nói." Dịch Tử Lam cười lạnh một tiếng: "Một tiểu tử nông thôn đánh bậy đánh bạ tìm được một phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, thật sự coi mình là thái y cao minh trong y thuật?”
Dịch Tử Lam biết Thiệu Thanh Viễn hôm nay sẽ xuất hiện ở Tần phủ, từ lúc biết được Tần phu nhân và phu nhân Thiệu Thanh Viễn hợp tác mở cửa hàng, hắn đã biết, quan hệ giữa Tần Văn Tranh và Thiệu Thanh Viễn khẳng định cũng không đơn giản.
Quả nhiên, hắn tìm người điều tra qua.
Thiệu Thanh Viễn này và Tần Văn Tranh đúng là đến từ cùng một chỗ, hơn nữa hắn còn điều tra ra, Thiệu Thanh Viễn tính mở cửa hàng dược liệu ở kinh thành.
Cho nên hôm nay, hắn muốn phá hư tính toán của Thiệu Thanh Viễn.
Tiểu tử nông thôn nên ở nhà trồng ruộng đào đất, chạy đến kinh thành mở cửa hàng không phải là đùa giỡn sao? Thật sự cho rằng mình có đủ năng lực?
Dịch Tử Lam vừa nói ra, cả sảnh đường lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người dừng nói chuyện, nhìn về phía Dịch Tử Lam, lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Người nọ vốn đang cùng Thiệu Thanh Viễn nói chuyện, không khỏi lui về phía sau một bước nhỏ.
Có người đang xem náo nhiệt, có người không liên quan đến mình, có người bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng ai cũng không nói gì, tất cả mọi người đều muốn nhìn xem Thiệu Thanh Viễn đối mặt với Dịch Tử Lam như thế nào. Nghe nói lần trước, là quận vương gia... Thua à?
Nhưng lúc đó Thiệu Thanh Viễn vừa lập được đại công, Hoàng Thượng cũng đứng về phía hắn, quận vương gia không chiếm được tiện nghi là chuyện đương nhiên.
Lần này... Nhưng không chắc.
Tần Văn Tranh hơi nheo mắt lại, hắn nhìn Dịch Tử Lam một cái, lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, Tần Văn Tranh nhún vai, được rồi, hắn không nhúng tay vào.
Thiệu Thanh Viễn đứng lên đi tới trước mặt Dịch Tử Lam, hỏi: "Quận vương gia cảm thấy, ta không có tư cách mở cửa hàng thuốc?”
“Đúng, ngươi ngay cả đại phu cũng không phải. Nghe nói ngươi bắt đầu đọc sách y từ hai năm trước?”
Thiệu Thanh Viễn cười, ngay cả chuyện này cũng biết?
Hắn gật đầu: "Đúng vậy, quả thật ta không phải là đại phu. Nhưng hiểu biết về dược liệu, cũng không nhất định là ít hơn các đại phu khác."
“Phải không?" Dịch Tử Lam cười đến đắc ý, vẻ mặt 'Ta chỉ chờ những lời này của ngươi', khiến mọi người bên cạnh bắt đầu đồng tình nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.
Quả nhiên, sau đó Dịch Tử Lam nói: "Nếu ngươi tự tin như vậy, vậy chúng ta đến đánh cuộc, thế nào?”
“Đánh cuộc như thế nào?”
Dịch Tử Lam cười to: "Ta ra dược liệu, nếu ngươi nhận ra toàn bộ, viết ra tên viết, thói quen và tác dụng, ta sẽ thừa nhận ngươi lợi hại, thừa nhận ngươi có tư cách mở cửa hàng dược liệu, không gọi ngươi là dân quê nữa. Nhưng nếu ngươi không nhận ra, cửa hàng dược liệu của ngươi không được mở, thế nào?”
Yêu cầu này có chút hà khắc, phải nhận ra toàn bộ dược liệu?
Tần Văn Tranh nhíu mày, há miệng.
Nhưng mà, không đợi Tần Văn Tranh nói chuyện, Dịch Tử Lam giống như biết hắn sẽ ngăn cản, vội vàng nói: "Kinh thành chúng ta nhiều cửa hàng dược liệu như vậy, chủ nhân phía sau đều phải có bản lĩnh. Dược liệu là thứ liên quan đến tính mạng dân chúng, nếu không cẩn thận kê nhầm phương thuốc, vậy chính là hại người.”
Thấy Tần Văn Tranh không nói lời nào, Dịch Tử Lam hài lòng, lại tiếp tục nói: "Hơn nữa tình huống của ngươi còn không giống những người khác, ngươi có thanh danh như bây giờ, đó là vì được Hoàng Thượng khẳng định, dân chúng bởi vì tín nhiệm Hoàng Thượng mới tin ngươi. Nếu như ngươi lợi dụng cơn gió đông này để mở cửa hàng dược liệu, chính mình lại kiến thức nửa vời, quay đầu lại kê sai phương thuốc, vậy đến lúc đó tổn hại cũng không chỉ là thanh danh của ngươi.”
Mọi người vừa nghe, có hơn phân nửa người đều gật gật đầu.
Xác thực là cái này lý.
Chính cái gọi là thành cũng tiêu hà bại cũng tiêu hà, Thiệu Thanh Viễn bởi vì một phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa đã làm cho thanh danh hoàng thượng và nhị hoàng tử lên một bậc, nhưng cũng có thể bởi vì vấn đề dược liệu mà bị người ta chỉ trích.
Nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng như vậy, mọi người ở đây đều biết Dịch Tử Lam cố ý nói nghiêm trọng hơn một chút mà thôi.
Nhưng Dịch Tử Lam đã nói như vậy, những người khác tất nhiên cũng không tiện ngăn cản hắn, Tần Văn Tranh cũng vậy.
Thấy mọi người đều đồng ý với mình, Dịch Tử Lam cười cười, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Cho nên, trước khi ngươi mở cửa hàng dược liệu, ta phải kiểm tra năng lực của ngươi, miễn cho tương lai ngươi gây họa. Thế nào, ngươi đồng ý không?”
Mọi người không khỏi nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, thành thật mà nói, yêu cầu này thật sự có chút khó đạt được.
Đừng nói Thiệu Thanh Viễn chỉ có hai năm kinh nghiệm học y, cho dù là thái y của thái y viện, cũng không dám nói mình nhận biết được toàn bộ dược liệu.
Hơn nữa ai biết Dịch Tử Lam sẽ tìm đến một số dược liệu kỳ lạ cổ quái từ đâu?
Nhưng lúc này, nếu Thiệu Thanh Viễn không dám đáp ứng đánh cuộc, vậy...
Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng qua Dịch Tử Lam, cười nói: "Được, đánh cuộc, ta đồng ý."
“Thống khoái." Thành thật mà nói, có đôi khi, Dịch Tử Lam vẫn có chút thưởng thức Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng vì cừu đã kết, nếu khẩu khí này không ra, hắn không có mặt mũi.
Những người khác thấy vậy, lúc này bắt đầu hưng phấn nhìn về phía song phương.
Còn có người xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện, dứt khoát nói: "Miệng nói không có bằng chứng, viết giấy đi.”
Tần Văn Tranh nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, thấy bộ dáng hắn một chút cũng không lo lắng, thở ra một hơi, bất đắc dĩ quay đầu nói hạ nhân đi lấy giấy bút lại.
Lập ước định đánh cuộc, song phương đều ký tên, lập tức có người thúc giục.
"Quận vương gia, mau bắt đầu đi, dược liệu của ngài đâu?"
Dịch Tử Lam nhìn người nói chuyện một cái, vung tay lên, cao giọng nói: "Cầm lên.”
Mọi người sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy hộ vệ phía sau Dịch Tử Lam xách bao tải trong tay tới, đặt ở chính giữa.
Mọi người: "..." Ngài chuẩn bị rất đầy đủ nha.
Dịch Tử Lam cười nhạo nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, khoát tay: "Trong túi này đều là dược liệu, ngươi xem đi."
Nhiều như vậy? ? ?
Mọi người không nhịn được co giật khóe miệng một chút: "Quận vương gia, cũng quá nhiều rồi, phải nhìn đến khi nào?”
“Đừng nóng vội a, ngươi đừng thấy một bao tải là nhiều, nhưng kỳ thật chủng loại không nhiều lắm. Yên tâm đi, rất nhanh, ngươi xem bộ dáng tràn đầy tự tin này của Thiệu Thanh Viễn, không chừng còn ghét bỏ dược liệu ta lấy ra quá ít, chướng mắt, đúng không?”