Chương 723: Tân Minh Các có bán.
Hầu phu nhân nhận lấy, nhẹ nhàng nếm, con ngươi đột nhiên sáng ngời.
"Vào miệng là tan, thơm ngọt ngon miệng, bánh ngọt này làm thế nào?”
Cố Vân Đông gật đầu: "Nếu phu nhân cảm thấy ngon, vậy ta cũng yên tâm.”
“Tất nhiên rất ngon, lúc trước ngươi nói với ta có thứ mới lạ, ta còn nghĩ có thể có bao nhiêu mới lạ. Trong kinh thành này có cái gì mà ta chưa từng ăn qua? Nhưng bây giờ nếm qua hai thứ trước mặt, ta thật sự không thể không thừa nhận mình quá nông cạn.”
Cố Vân Đông rất thích tính tình của Hoài Âm Hầu phu nhân, là một người có sao nói vậy.
Đáng tiếc, bà ấy không phải là mẫu thân của Thiệu đại ca.
Hầu phu nhân vừa nói như vậy, những phu nhân khác ở đây lập tức hiểu được. Những thứ này đều mới ra, kinh thành không có, trách không được các nàng chưa từng thấy qua.
Có người hỏi Cố Vân Đông: "Thiệu phu nhân, trà sữa trân châu này, còn có bánh ngọt nữa, mua ở đâu vậy?”
Cố Vân Đông lắc đầu: "Cái này ah, hiện tại chưa bán.”
“Hiện tại chưa bán?”
"Đúng vậy, trà sữa trân châu và bánh ngọt này, cùng với những thứ khác trên bàn của mọi người, là món ăn mới. Nửa tháng sau, ở số 86 phố Cẩm Lan có cửa hàng khai trương, gọi là Tân Minh Các, ở đó bán những món ăn này. Còn có bộ ghế tựa dài hiện tại mọi người đang ngồi, cũng sẽ được bài trí trong Tân Minh Các.”
Tân Minh các??
Người ở đây nhìn nhau, chưa từng nghe nói qua nha.
Cũng có người trong lòng hiểu được, không khỏi bĩu môi, hóa ra là đến để tuyên truyền cho cửa hàng của mình.
Cố Vân Đông nói tới đây cũng không nói thêm nữa, nói nhiều người ta phản cảm, bọn họ đến tham gia yến hội, sẽ không kiên nhẫn nghe lời quảng cáo của mình.
Dù sao mọi người ở đây ăn uống, hưởng thụ qua, người thích tự nhiên sẽ nhớ thương trong lòng, còn không thích cô nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Nhưng cô cũng đã làm không ít tờ rơi, chờ các nàng đi, sẽ phát cho mỗi người một tờ trước rồi nói sau.
Trong lúc nói chuyện, Mai Hồng bưng hai phần váng sữa tới.
Hầu phu nhân nhìn thoáng qua, trắng nõn mềm mại, có vẻ rất ngon.
Bà nhìn Cố Vân Đông một cái, cô cười làm tư thế mời.
Hầu phu nhân nhận lấy, cầm thìa cạo một ngụm nhỏ.
Không nghĩ tới vừa mới đưa vào miệng, váng sữa kia thế nhưng trực tiếp trượt vào trong bụng.
"Cái này..." Hương vị này bà cũng chưa từng được nếm: "Cũng quá non mịn.”
Nói xong, lại nhịn không được ăn thêm một miếng nhỏ.
Lúc này ngược lại nhấm cẩn thận hơn, lập tức ngẩng đầu nói: "Ta thích nhất cái này.”
“Thích là tốt rồi, nhưng mấy thứ này nếm thử là tốt rồi, không thể ăn nhiều. Đồ ngọt ăn nhiều cũng dễ ngấy.”
Cố Vân Đông cũng chỉ có thể nói như vậy, cô không thể nói đồ ngọt ăn nhiều dễ bị cao huyết áp tiểu đường, nói các nàng cũng nghe không hiểu.
Cũng may khẩu vị của những phu nhân thế gia này vốn cũng không lớn, bình thường uống một ly trà sữa sẽ có cảm giác no bụng, cô cũng tận lực làm cho người ta giảm độ ngọt của trà sữa.
Người trong sảnh đường thấy váng sữa trong tay Hầu phu nhân, trong lòng có chút rục rịch, chỉ là không thể trực tiếp mở miệng hỏi.
Cố Vân Đông thấy thế, nháy mắt với Mai Hồng, nàng ấy lập tức gật đầu đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau đã cho phu nhân ở đây mỗi người một phần váng sữa.
Cát thị cũng tiến vào, Cố Vân Đông thấy thế, chào hỏi với nàng ấy rồi đi ra khỏi sảnh đường.
Ngay khi cô định đến phòng trồng hoa xem một chút, Trương Nghênh Nguyệt đột nhiên vội vàng đi tới bên cạnh cô.
Cố Vân Đông dừng một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đợi đến khi Trương Nghênh Nguyệt đi tới trước mặt, mới hỏi: "Không phải ngươi ở đình viện sao? Sao giờ lại ở đây?"
“Chủ nhân, ta..." Trương Nghênh Nguyệt rối rắm, một lát sau cắn răng, nói: "Ông chủ Thiệu hình như xảy ra chuyện."
Cố Vân Đông híp mắt lại: "Có ý gì?"
“Ta vừa rồi có nghe người khác thảo luận, nói quận vương gia hình như muốn làm khó ông chủ Thiệu."
Cố Vân Đông đánh giá nàng: "Quận vương gia??”
Lúc cô nói đến quận vương gia, biểu tình trên mặt Trương Nghênh Nguyệt rõ ràng hiện lên một tia không đúng.
Linh quang trong đầu Cố Vân Đông chợt lóe, không phải chứ??
Trương Nghênh Nguyệt làm sao có thể có giao tiếp với quận vương gia?
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy loại khả năng này cũng không phải không có, cô nghe Thiệu Thanh Viễn nói qua, người lúc trước nói dối có Bạch Mộc Tử muốn làm khó hắn, chính là vị quận vương gia tên Dịch Tử Lam kia.
Dịch Tử Lam nhìn Thiệu Thanh Viễn không vừa mắt, vậy tìm người đến ngáng chân hắn cũng không phải là không có khả năng.
Đúng là có bệnh.
Trương Nghênh Nguyệt thấy Cố Vân Đông không có động tĩnh, không khỏi có chút nóng nảy: "Chủ nhân, người, người không đi xem sao?”
Nàng nói thật đấy, quận vương gia muốn làm khó Thiệu Thanh Viễn trước mặt mọi người, Thiệu Thanh Viễn không chừng sắp xong rồi.
Cố Vân Đông nhìn nàng một cái thật sâu, nói: "Không có việc gì, ngươi đi làm việc đi, trong lòng ta hiểu rõ.”
Trương Nghênh Nguyệt thật sự không hiểu Cố Vân Đông đang suy nghĩ cái gì, nói cô không quan tâm Thiệu Thanh Viễn, ngày thường hai người như keo như sơn. Nhưng muốn nói quan tâm, sao hôm nay nghe nói hắn gặp phải phiền toái, cô lại không nhúc nhích.
Trương Nghênh Nguyệt nhíu mày một chút, quên đi, dù sao nàng cũng đã nói rồi, có đi hay không là chuyện của chủ nhân.
Nghĩ đến đây, nàng gật đầu: "Vậy ta đi làm việc.” Sau đó, nàng rời đi.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng nàng biến mất, mới quay đầu, nhìn về phía tiền sảnh.
Cô đúng là không lo lắng, nơi này là Tần phủ, Tần Văn Tranh hiện giờ đang nổi danh. Cho dù là quận vương gia cũng không dám nháo quá phận, phá hư yến hội của Tần Văn Tranh.
Huống hồ, phu quân cô cũng không phải là người chỉ biết đứng chịu đánh, hắn sẽ không để cho mình chịu thiệt, ít nhất còn có Tần Văn Tranh giải quyết hậu quả.
Tuy nhiên...
Nghĩ là nghĩ như vậy, Cố Vân Đông rốt cuộc vẫn không nhịn được, đứng ngây người một lát, rồi quay người, đi về phía tiền sảnh.
Cô đi tới Thùy Hoa Môn, vừa lúc nhìn thấy Tần Thụ.
Con ngươi Tần Thụ hơi sáng lên: "Vân Đông tỷ tỷ?”
“Đệ có biết phía trước xảy ra chuyện gì không?”
Tần Thụ đi về phía trước hai bước: "Đệ đang định gọi nha hoàn đến nói cho tỷ biết một tiếng, có người đến gây chuyện với Thiệu tỷ phu. Nhưng tỷ yên tâm, có đại nhân nhà chúng ta ở đây, sẽ không có việc gì.”
Cố Vân Đông gật đầu, xem ra Trương Nghênh Nguyệt nói không sai.
"Có thể dẫn ta đi xem một chút không?"
Tần Thụ sửng sốt, nhíu mày cân nhắc: "Nhưng phía trước đều là khách nam. "
“Không sao, ta nhìn từ xa, sẽ không chạy ra ngoài."
Tần Thụ suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đáp ứng.
Hắn đưa Cố Vân Đông xuyên qua Thùy Hoa Môn, rất nhanh đã đến tiền sảnh.
Tiền sảnh lúc này đặc biệt náo nhiệt, hầu như tất cả khách nhân đều đã đến đông đủ.
Mà quận vương gia Dịch Tử Lam là người cuối cùng bước vào đại sảnh Tần phủ.