Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 722 - Chương 722. Nhị Phu Nhân Không Có Gì Bất Thường

Chương 722. Nhị phu nhân không có gì bất thường Chương 722. Nhị phu nhân không có gì bất thường

Chương 722: Nhị phu nhân không có gì bất thường

Nhị phu nhân đi theo phía sau Hầu phu nhân, thoạt nhìn có chút nội liễm, an tĩnh. Lúc chào hỏi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, có loại cảm giác làm cho người ta rất thoải mái.

Nhưng bộ dạng của bà ấy quả thật rất đẹp, cao cao gầy gầy, mặc dù đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn làm cho người ta sáng mắt.

Cố Vân Đông cố ý lộ ra vòng tay, trên mặt Nhị phu nhân không có bất kỳ thần sắc khác thường nào.

Cô lại lấy ra cái khăn thêu chữ Thiệu che miệng, ánh mắt Nhị phu nhân quét tới, nhưng vẫn như cũ vẫn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Cố Vân Đông có chút thất vọng, mặc dù lúc trước Tần Văn Tranh đã nói qua, khả năng Thiệu gia không lớn, nhưng lúc này đối phương nửa điểm phản ứng cũng không có, trong lòng cô vẫn có chút không chịu nổi.

Hầu phu nhân thấy Cố Vân Đông sau đó cười hỏi: "Lần trước ngươi nói muốn mở cửa hàng, còn cho ta một tờ tuyên truyền, ta nhìn hình ảnh trên danh sách kia là càng xem càng yêu thích, càng xem càng tò mò, cho nên cửa hàng kia của ngươi rốt cuộc khi nào sẽ mở? Ta muốn nếm thử váng sữa rồi.”

Cố Vân Đông thu liễm biểu tình, cười nói: "Hôm nay sẽ cho ngài nếm thử, thế nào?"

“Ồ? Hôm nay có nó không?”

“Đương nhiên có, ta cũng không thể bỏ qua cơ hội tuyên truyền hiếm có này. Chờ các ngài nếm qua, cảm thấy tốt, trong lòng ta mới nắm chắc không phải sao? Bằng không cửa hàng của ta mở ra, lại không đợi được những quý khách các ngài tới cửa, ta sẽ khóc chết."

“Ha ha ha." Hầu phu nhân bị cô nói cười rộ lên, ngón tay điểm cô một cái, nói với Nhị phu nhân phía sau: "Ta nói không sai chứ? Thiệu phu nhân này nói chuyện rất thú vị."

Nhị phu nhân mím môi cười: "Đúng vậy, nói đến ta cũng tò mò váng sữa kia rốt cuộc có vị gì."

Cát thị ở một bên vội vàng nói: "Nhanh mời vào bên trong, ta lập tức cho người đưa tới.”

Nói xong nháy mắt với Cố Vân Đông, Cố Vân Đông lập tức dẫn các nàng đi vào trong đình viện.

Nhưng mà khi cô vừa mới rời đi, phía sau lại có một cô nương.

Chẳng qua ánh mắt cô nương kia nhìn bóng dáng Cố Vân Đông mang theo đánh giá, một lát sau hỏi một nha hoàn bên cạnh: "Chính là nàng? Ngươi nói thôn phụ dựa vào cái miệng mà dỗ dành biểu muội ta xoay quanh?”

Nha hoàn kia gật đầu, trên mặt hiện lên một tia phẫn hận: "Chính là nàng, tội nghiệp quận chúa tuổi còn nhỏ, còn chưa biết lòng người hiểm ác, bị thôn phụ này lấy lòng. Sau khi trở về liên tục nhớ thương, còn nói chờ thôn phụ này mở cửa hàng gì đó sẽ gửi thiếp mời. Hôm nay tiểu quận chúa đã bị cảm lạnh còn ầm ĩ muốn đến đây vì thôn phụ này, may mà được biểu tiểu thư khuyên nhủ, nếu không thôn phụ này lại dùng thủ đoạn lừa gạt tiểu quận chúa.”

Cô nương nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn Cố Vân Đông: "Quả thật có vài phần bản lĩnh, thôn phụ nho nhỏ thế nhưng có thể lọt vào mắt Tần phu nhân, để Tần phu nhân mang theo bên người dạy dỗ.”

“Biểu tiểu thư, có muốn cho nàng ta một chút giáo huấn hay không?” Giọng nha hoàn kia có chút hưng phấn.

Biểu cô nương quay đầu, liếc mắt nhìn nha hoàn này một cái.

Nha hoàn kia bị nàng nhìn thoáng qua thì giật thót, vội cúi đầu không dám nói gì nữa.

Biểu cô nương cười một tiếng, đi vào trong đình viện.

Mà lúc này Cố Vân Đông đã mang theo hai người Hầu phu nhân tiến vào sảnh đường.

Sảnh đường bên này đã có vài vị phu nhân. Trước mặt các nàng đều có một ly trà sữa, một miếng bánh ngọt nhỏ, còn có kẹo trái cây đủ màu sắc, cùng với các loại đồ ăn vặt.

Cố Vân Đông còn chưa đi vào, đã nghe được không ít giọng nói thầm.

Tất cả mọi người đang thảo luận về trà sữa và bánh ngọt.

Còn có một số người lại có chút tò mò nhìn ghế tựa dài mình đang ngồi.

Cố Vân Đông hài lòng cười, tò mò là được, cảm thấy hứng thú là tốt rồi.

Cô tránh nửa người ra, để hai người Hầu phu nhân đi vào.

Hầu phu nhân vừa ngước mắt lên, lập tức giật mình, thật sự cảm thấy trong sảnh đường và bên ngoài giống như hai thế giới vậy.

Bà nhịn không được mà lên tiếng hỏi: "Đây chính là trà sữa và váng sữa mà ngươi nói?”

“Phu nhân thế gia trong sảnh đường đều đang nhỏ giọng nói chuyện, bởi vậy tiếng nói bất thình lình của Hầu phu nhân có vẻ có chút lớn.

Mọi người trong phòng đều ngước mắt nhìn về phía mấy người ở cửa.

Đại bộ phận mọi người đều nhận ra Hoài Âm Hầu phu nhân, lập tức có người đứng dậy chào hỏi bà.

Sau khi Hầu phu nhân đi vào, Mai Hồng lập tức bưng trà sữa cùng bánh ngọt tới, đặt ở trước mặt bà.

Cố Vân Đông thấy thế, cười nói: "Phu nhân có hứng thú với váng sữa, ngươi lấy cho phu nhân và nhị phu nhân một phần váng sữa đi."

“Dạ." Mai Hồng xoay người đi bận rộn.

Những người khác trong sảnh đường nghe được giọng của Cố Vân Đông, không khỏi nhìn về phía cô.

Váng sữa? Cái gì vậy?

Kỳ thật các nàng đã ngồi ở đây một lát, lúc mấy người Mai Hồng bưng đồ lên, trực tiếp giới thiệu bánh ngọt trà sữa các loại, sau đó liền lui ra.

Mấy vị phu nhân ngược lại muốn hỏi đây là cái gì, nhưng lại để ý mặt mũi, không biết sẽ rất xấu hổ. Nhất là trong sảnh đường có người mình không đối phó, nếu để cho người ta nghe xong cảm thấy kiến thức của mình ít thì làm sao bây giờ?

Một người hai người không hỏi, những người khác cũng theo bản năng ngậm miệng lại.

Nhưng Hầu phu nhân đi theo Cố Vân Đông tiến vào, biết những thứ này đều là những thứ mới lạ nàng làm ra, cả kinh thành đều không có.

Vì vậy, hỏi một cách thoải mái: "Đây là trà sữa trân châu? Trân châu đâu? Còn cái này nữa, là gì? Ngửi thấy mùi rất ngọt ngào.”

Cố Vân Đông thầm nhìn lướt qua một vòng, cô chính là cố ý không để cho mấy người Mai Hồng giới thiệu rõ ràng, đẩy lòng hiếu kỳ của mọi người đến một độ cao nhất định mới tiến vào.

Nghe được lời của Hầu phu nhân, lúc này cô cười trả lời: "Đúng vậy, đây chính là trà sữa trân châu, về phần trân châu, ngài cầm thìa khuấy một chút thử xem?”

Hầu phu nhân cầm thìa khuấy một cái, rất nhanh đã nhìn thấy một đám thứ tròn trịa đen nhánh lộ ra.

Bà 'hắc' một tiếng: "Thật đúng là có chút giống trân châu màu đen ah, thứ này có thể ăn được không?"

“Tất nhiên có thể."

Hầu phu nhân rất hứng thú, múc hai viên đưa vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn cắn, con ngươi hơi sáng lên: "Thật thú vị.”

Những người khác ở đây đều không lên tiếng, vểnh tai nghe hai người nói chuyện.

Rất nhanh có người thừa dịp không có ai nhìn thấy, cũng nhẹ nhàng khuấy hai cái, ăn hai viên trân châu.

Mới vừa rồi các nàng đều uống trà sữa, cảm thấy hương thơm ngọt ngào, vị thật sự rất tốt, trước kia chưa bao giờ nếm qua.

Nhưng nhìn thấy thứ đen nhánh phía dưới, lại không dám cho vào miệng.

Có người nhận ra Cố Vân Đông, biết lúc trước cô được Cát thị dẫn đến Hoài Âm Hầu phủ làm khách, hiện giờ lại có tư thái chủ nhân, nói vậy là hiểu rõ mấy thứ này.

Hầu phu nhân uống một ngụm trà sữa, tán thưởng nói: "Hương vị này thật đúng như ngươi nói, ta rất thích.”

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên bàn bánh ngọt: "Đây là cái gì? Ta vừa nghe ngươi nói, bánh à?”

Cố Vân Đông gật đầu: "Đây là bánh ngọt.”

Cô cầm thìa nhỏ bên cạnh, hơi cạo qua một góc, lập tức đưa cho bà ấy: "Ngài nếm thử không?”

Bình Luận (0)
Comment