Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 721 - Chương 721. Lo Lắng Của Tần Văn Tranh

Chương 721. Lo lắng của Tần Văn Tranh Chương 721. Lo lắng của Tần Văn Tranh

Chương 721: Lo lắng của Tần Văn Tranh

Hắn dừng một chút, rồi đột nhiên đứng dậy đi vòng ra phía sau thư án.

Hai người Thiệu Thanh Viễn khó hiểu nhìn hắn, một lát sau, Tần Văn Tranh lấy ra một quyển sổ từ trong ngăn kéo.

Hắn nhìn quyển một lúc, sau đó giao cho hiệu Thanh Viễn.

“Đây là cái gì?” Cố Vân Đông thò đầu qua, trên quyển sổ không hè viết bất cứ thứ gì hết, dường như vừa mới được sửa lại.

Thiệu Thanh Viễn lật qua lật lại từng trang, trên tờ đầu tiên viết mấy chữ Hoài Âm Hầu phủ.

Tần Văn Tranh giải thích: “Nó ghi lại danh sách những gia tộc được triều đình ban thưởng lụa Thanh Thiền hơn hai mươi năm trước. Hôm qua lúc tiến cung diện thánh, ta đã tìm riêng Hoàng Thượng xin chép lại.”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn tức khắc trợn to mắt, ánh mắt nhìn về phía Tần Văn Tranh có chút phức tạp.

Hắn nói nhẹ nhàng như chuyện bình thường tiện tay làm, nhưng hai người Thiệu Thanh Viễn biết, để làm được chuyện này không hề dễ dàng.

Muốn tra cứu tư liệu của phủ nội vụ hơn hai mươi năm trước là một việc làm kiêng kị, mấy thứ này sao có thể để cho người ngoài xem được?

Hai người Cố Vân Đông lúc trước không phải không có chủ ý này, nhưng ý niệm này vừa nổi lên trong đầu đã lập tức bị bác bỏ.

Tuy rằng Hoàng Thượng đối xử với mọi người rất rộng rãi, nhưng nếu bọn họ thực sự nói chuyện này ra, chỉ sợ Hoàng Thượng lại nghi ngờ bọn họ có mưu đồ bất lương.

Trong lòng Hoàng Thượng địa vị của Tần Văn Tranh không giống với bọn họ, lần này ra ngoài làm việc thời gian dài lập được công lớn nên mới có cái đãi ngộ này.

Nhưng hai người bọn họ cũng hiểu rõ, kể cả như thế, thì lúc hắn sao chép lại danh sách này e rằng không chỉ có một người đứng bên cạnh quan sát.

“Đa tạ.” Thiệu Thanh Viễn thấp giọng nói

Tần Văn Tranh cười cười: “Không cần, các ngươi cũng giúp ta không ít. Nếu không có các người, chỉ sợ bây giờ ta vẫn còn ở huyện Phượng Khai theo dõi mấy người Đào gia, làm gì có chuyện được điều đến Kinh Thành hưởng phúc? Việc này đại khái gọi là có nhân thì ắt có quả.”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông giúp hắn, thật ra cũng là đang giúp chính mình.

Nhìn quyển sổ trước mặt, ánh mắt Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn trở nên hơi kích động.

Bọn họ lật vài tờ, tuy rằng hơn hai mươi năm trước người được ban thưởng không nhiều lắm, nhưng dù sao cũng được liên tục tích lũy rất nhiều năm, một quyển sổ như vậy, danh sách bên trong thật đúng là không ít.

Tần Văn Tranh nói: “Các ngươi nhân lúc này xem trước một chút, có mấy nhà được liệt kê trên này, hôm nay cũng tới. Nhưng có khả năng đều là người trẻ tuổi, các ngươi có thể nhân cơ hội tiếp xúc tiếp xúc tìm hiểu thử xem.”

Ngừng lại một chút, hắn còn nói thêm: “Dù sao cũng đã hơn hai năm trôi qua, cảnh đời đổi thay, cũng có không ít gia tộc xuống dốc giống Hoài Âm Hầu phủ, thậm chí còn có người đắc tội tiên hoàng bị kết án, đến nay vẫn còn bị lưu đày nơi biên cương.”

Nghe xong câu nói sau cùng, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông không khỏi rùng mình, biểu tình bất giác trở nên nghiêm túc hẳn lên.

“Bị tiên hoàng phạt lưu đày biên cương, sau khi tân hoàng đăng cơ không sửa lại án sai cho bọn họ sao?”

Tần Văn Tranh nhướng mày, liếc xéo cô một cái: “Sửa lại án sai đâu dễ dàng như vậy? Mấy năm nay Hoàng Thượng đã có không ít động thái, vài vị lão thần lập được đại công bị oan uổng đều đã được sửa lại án xử sai. Bước chân bước hơi dài, làm tổn hại đến lợi ích của rất nhiều thế gia, hiện giờ đã có người bất mãn, dùng việc làm của Hoàng Thượng để nói về chuyện của tiên hoàng.”

Tuy rằng mọi người đều biết tiên hoàng là hôn quân, nhưng dù sao đấy cũng là tiên hoàng, là cha của Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng vừa thượng vị, lập tức bắt đầu vả liên tiếp vào mặt tiên hoàng, đây chẳng phải là phương tiện để người khác công kích Hoàng Thượng sao?

Cho dù là một người trên vạn người, làm việc cũng không thể tùy tâm sở dục.

Cố Vân Đông thở dài một hơi, bỏ đi, chuyện chính trị quá phức tạp cô không hiểu được, vẫn là xem danh sách trước đi đã.

Danh sách khách khứa sẽ đến ngày hôm nay, Cát thị cũng đưa cho Cố Vân Đông một phần, sở dĩ là để Cố Vân Đông nắm chắc tâm lý.

Đối chiếu với quyển sổ của Tần Văn Tranh, ít nhiều cô cũng biết nên quan sát ai.

Tần Văn Tranh thấy bọn họ xem gần xong, thì dặn dò: “Cất cuốn sổ này cho kỹ, đừng làm mất.”

“Yên tâm đi, ta sẽ không làm mất đâu.” Cố Vân Đông cất quyển sổ đi.

Thấy thời gian không còn sớm, cô còn phải đến phòng bếp xem thức ăn chuẩn bị ra sao, nên dứt khoát cáo từ.

Tần Văn Tranh gật đầu, giữ Thiệu Thanh Viễn ở lại nói chuyện.

Cố Vân Đông ra khỏi thư phòng, không thấy Tần Thụ ngoài hành lang nữa, đoán chừng là vội đi làm chuyện khác.

Cô lắc đầu, thừa dịp không có ai, cất quyển sổ vào trong không gian.

Sau đó, cất bước đi về phía phòng bếp.

Ai ngờ vừa mới đi đến cửa phòng bếp, đã nghe thấy Cát thị lớn tiếng quát mắng: “Đã nói con đừng uống nhiều như vậy rồi, con còn lén giấu mẹ uống trộm, lần này còn chịu được không?”

Cố Vân Đông đi tới, mới phát hiện tiểu cô nương Tần An Ninh đang ôm bụng rên hừ hừ vì khó chịu.

Mấy người Cao bà tử đứng thẳng, mồ hôi chảy đầm đìa, vô cùng căng thẳng.

Cát thị ấn ấn cái đầu nhỏ của An Ninh: “Đứng dậy đi lại một chút cho dễ tiêu.”

Tiểu cô nương nước mắt lưng tròng, mặc dù không muốn động đậy, nhưng vẫn bị nha hoàn đỡ đứng lên

Vừa đi đươc một bước, thì nhìn thấy Cố Vân Đông.

Tiểu cô nương lập tức bổ nhào vào trong lòng ngực cô: “Cố tỷ tỷ, ta no.”

Cố Vân Đông buồn cười: “Không phải ta đã nói với muội rồi à? Uống trà sữa rất dễ bị đầy bụng, uống nhiều quá không tốt, muội cũng không ngại chán.”

Tiểu cô nương vùi mặt vào trong ngực cô cọ cọ: “Đã lâu lắm rồi muội mới được uống mà.”

“Được rồi, ta dẫn muội đi dạo một chút.”

Cố Vân Đông ngẩng đầu, nhìn Cát thị ở phía đối diện.

Cát thị tức giận trừng mắt nhìn Tần An Ninh một cái, nói: “Ngươi đưa con bé đi đi. Ta kêu A Cừ dẫn mấy người Mai Hồng đi bài trí đình viện rồi, Hạ ma ma cũng ở đó. Bên này để ta giám sát là được rồi.”

Cố Vân Đông gật đầu, nắm tay Tần An Ninh chậm rãi đi dạo.

Cảm xúc mềm mại non nớt trong lòng bàn tay làm Cố Vân Đông bắt đầu nhớ đến Tiểu Khả Khả ở nhà.

Lần từ biệt này cũng đã hơn mấy tháng, không biết trong nhà thế nào rồi.

Trong thư của cha chỉ báo bình an, tất cả đều là tin tốt, dường như sợ cô ở đây còn phải lo lắng chuyện trong nhà.

Cố Vân Đông nghĩ, người cũng đi tới đình viện.

Mấy người Mai Hồng thoạt nhìn vẫn có chút khẩn trương, nhưng lúc này công việc lu bù, nên cũng không quan tâm được những thứ khác.

Cách bài trí đình cũng là do Cố Vân Đông sắp xếp. Hai bộ ghế tựa dài đã làm xong cho cửa tiệm được đưa thẳng tới Tần phủ. Trong hoa viên ở hậu viện Tần phủ, đặt một bộ ghế ngồi như vậy, khung cảnh đã hoàn toàn khác với lúc trước.

Một bộ còn lại đặt ở nhà chính. Thời tiết như ngày hôm nay, nếu trên ghế không có đệm chắc chắn sẽ lạnh như băng. Ghế tựa dài lại rất phù hợp, vừa mềm mại, lại còn có chỗ tựa lưng thoải mái, ngồi xuống rồi sẽ khiến cho người ta không nỡ đứng dậy.

Sau khi nhìn một vòng Cố Vân Đông rất vừa lòng, đồ vật mới mẻ độc đáo luôn thu hút sự chú ý của người khác. Hôm nay tuyên truyền như vậy, quay đầu lại việc buôn bán của Tân Minh Các cũng tới rồi.

Đình viện bố trí gần xong, thì cũng đến giờ.

Rất nhanh, đã có khách nhân tới cửa.

Những người tới lúc đầu Cố Vân Đông không quen biết ai hết, nhưng có mấy người trên danh sách đã đến, cô nhìn ra được, những gia tộc nổi tiếng hưng thịnh hai mươi năm trước, phần lớn đều đã sa sút.

Người Hoài Âm Hầu phủ đến không sớm cũng không muộn.

Cố Vân Đông đi theo bên cạnh Cát thị, ngay cái nhìn đầu tiên cô đã nhận ra vị Nhị phu nhân Hầu phủ kia.

Bình Luận (0)
Comment