Chương 720: Hoàn cảnh của Đinh Như Quân
Điều kiện Đinh gia bình thường, nhưng cha nàng lại tái hôn với mẹ kế.
Mẹ kế đối xử với nàng không tốt lắm, nhưng bởi vì Đinh Như Quân có tay nghề thêu thùa rất khá, mỗi tháng cả nhà có thể được ăn hai bữa thịt nhờ vào tiền kiếm được từ việc thêu thùa của nàng.
Cả nhà còn phải dựa vào tiền nàng kiếm, nên mẹ kế cũng không thật sự ngược đãi nàng.
Nhưng Đinh Như Quân lại không có thời gian để nghỉ ngơi, cả ngày phải vùi đầu ở nhà vất vả làm việc.
Nàng cũng coi như có chút thông minh, không vội vàng thêu thùa, tránh không để cho bà mẹ kế tăng lòng tham. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ giữ lại mấy cái khăn, nhờ người khác đến tiệm vải đổi ít tiền.
Nhưng mà, mẹ kế rốt cuộc nhìn nàng không vừa mắt, ghét bỏ nàng kiếm ít tiền, muốn đưa nàng tới phường thêu làm việc. Bà ta nghe nói phường thêu bao ăn bao ở, một tháng kiếm được không ít bạc.
Đinh Như Quân không muốn đến phường thêu. Bây giờ kiếm sống bằng nghề thêu thùa tạm thời vẫn ổn, nhưng làm một thời gian dài đôi mắt nàng không còn được như trước nữa. Lúc trước đôi mắt của mẹ ruột nàng bởi vì như vậy mà bị hỏng, thân thể cũng đổ bệnh theo, nàng không muốn giẫm lên vết xe đổ của mẹ mình. Cho nên lúc mẹ kế dẫn nàng đến phường thêu, nàng cố tình giấu dốt, để phường thêu không coi trọng nàng.
Tuy nhiên mẹ kế nàng vẫn không định từ bỏ, khi nghe tin bên phố Cẩm Lan đang tuyển người, bà ta lập tức xúi giục Đinh phụ đưa Đinh Như Quân qua đó.
Đinh phụ thật sự đã dẫn nàng đến phố Cẩm Lam.
Ban đầu Đinh Như Quân không vui, chỉ định đến cho qua chuyện, nghĩ bụng nếu tay nghề thêu thùa của mình không quá khả quan, thì người ta sẽ không muốn nhận.
Kết quả đến lúc vào mới biết, cửa tiệm này không tuyển tú nương mà là tuyển nữ tiểu nhị.
Hơn nữa nghe ý tứ Cố chủ nhân, những khách nhân phải đón tiếp cũng đều là nữ tử. Đinh Như Quân lập tức nhận ra, mình nhất định phải nắm bắt cơ hội này, cho nên nàng biểu hiện vô cùng tốt.
Mẹ kế nàng không vui, nhưng nghe nói nàng đã ký khế thư, mỗi tháng còn có năm lượng bạc, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi Cố Vân Đông biết chuyện này, cô đã nói chuyện riêng với Đinh Như Quân.
Cô nói: “Bây giờ người trong nhà đã biết tiền công của ngươi là năm lượng, nhất định sẽ muốn ngươi nộp hết cho bọn họ. Có điều trước đó ta cũng đã nói qua, sau này nếu làm tốt, ta sẽ tăng tiền công cho các ngươi. Đến lúc đó không cần báo cho người nhà, ta cũng sẽ không nói, cứ giữ lấy cho riêng mình.”
Đinh Như Quân nghe được những lời này thì sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt trở nên hơi kích động, ánh mắt tỏa sáng, cảm kích nhìn Cố Vân Đông.
Vì lí do đó nên lần này, Đinh Như Quân đề xuất để y phục lại Thiệu gia cho chắc chắn.
Nàng sợ rằng sau khi cầm về, mẹ kế sẽ lấy đi mất.
Cố Vân Đông đồng ý, Đinh Như Quân mới rời đi.
Ngày hôm sau, quả nhiên mới sáng sớm mọi người đã có mặt đầy đủ.
Cố Vân Đông thuê hai chiếc xe ngựa đưa mọi người đến đó. Hạ ma ma dẫn bọn họ vào từ cửa sau Tần gia, còn cô và Thiệu Thanh Viễn thì cùng nhau đến gặp Tần Văn Tranh.
Tần Văn Tranh mới vừa trở về ngày hôm trước, biết hai người Cố Vân Đông muốn đến đây, hắn đã ôm mặt đến thư phòng ngồi chờ từ sáng sớm.
Nhưng ai biết đợi mãi mà chẳng thấy người tới.
Tần Văn Tranh có chút mệt mỏi, không nhịn được nữa, mở cửa thư phòng đi ra ngoài xem thử.
Sau đó, lập tức nghe được tiếng cười quen thuộc hi hi ha ha vang lên ở hành lang.
“Thật không? Nói như vậy đệ cũng biết được không ít chữ. Lại nói, lúc trước Tần đại nhân rất có kinh nghiệm trong việc dạy học. Đệ đi theo hắn học hỏi thêm một chút, nói không chừng còn có thể khảo tú tài cử nhân rồi.”
“Cố tỷ tỷ cứ nói đùa, đệ không có thiên phú đọc sách, lại lớn như vậy rồi, có thể biết chữ là đệ đã cảm thấy mãn nguyện rồi, nào dám đi khảo tú tài cử nhân gì đó.”
“Đừng coi thường bản thân mình, đệ……”
“Khụ khụ.” Tần Văn Tranh nặng nề ho khan hai tiếng, cuối cùng cắt ngang câu chuyện của mấy người.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu nhìn, Tần Thụ đứng đối diện bọn lập tức đứng thẳng người, có chút chột dạ liếc nhìn Tần Văn Tranh.
Hắn thật sự không cố ý. Mấy tháng nay đi theo Tần đại nhân, hắn hiểu thêm không ít chuyện. Hắn biết khi có khách nhân đến, hắn không nên đứng ở hành lang nói chuyện phiếm.
Nhưng tại hắn quá vui mừng khi gặp được Cố Vân Đông, hơn nữa Cố tỷ tỷ còn chào hỏi hắn, hỏi hắn tình hình gần đây thế nào, hắn không nhịn được, lời nói cứ thế bật ra ngoài, quên mất mình đang ở nơi nào.
Tần Văn Tranh khẽ hừ một tiếng, Tần Thụ càng cúi đầu thấp hơn.
Tần Văn Tranh lúc này mới nhìn về phía Cố Vân Đông: “Vào đi, trời lạnh lắm, cũng thiệt thòi các người ở bên ngoài nói chuyện hăng say như vậy.”
“Mới chỉ nói được hai câu mà thôi.” Cố Vân Đông cười.
Cô cũng rất vui khi gặp Tần Thụ, cô cũng được coi như là người trung gian đưa Tần Thụ tới chỗ Tần Văn Tranh.
Cô coi Tần Thụ như đệ đệ, nhìn thấy hắn đướng nhiên muốn hỏi thăm một chút, sợ hắn có chỗ nào không tốt. Nhưng lại nhất thời quên mất, Tần Văn Tranh đã không còn là Tần phu tử ở huyện Phượng Khai lúc trước. Bây giờ hắn là mệnh quan triều đình, những người bên cạnh đều phải cẩn trọng quy củ.
Thiệu Thanh Viễn dẫn cô vào thư phòng, Tần Văn Tranh sai người bưng trà lên, rồi lại ngồi ngay ngắn vào vị trí của mình, nhướng mày nhìn hai người nói: “Đã thích ứng với cuộc sống ở Kinh Thành chưa? Có gặp chuyện phiền phức gì không, nếu có, có thể tới tìm ta.”
“Mấy tháng không gặp, Tần phu tử càng ngày càng có quan uy.” Cố Vân Đông mỉm cười nhấp một ngụm trà.
Tần Văn Tranh nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Quản nương tử của ngươi đi, cũng là người đã thành thân rồi, sao vẫn không chín chắn như vậy.”
“Sao ta lại không chín chắn chứ?”
“Ăn nói chua loét.”
Cố Vân Đông: “……” Cô chua ở đâu? Tần Văn Tranh ngài không cần tự mình bổ não thái quá như thế đâu.
“Nhà chúng ta, là Vân Đông quản ta.” Thiệu Thanh Viễn ngồi bên cạnh Cố Vân Đông, bồi thêm một câu.
Tần Văn Tranh nhất thời nghẹn họng, một lúc lâu sau, hắn mới xua xua tay: “Quên đi, ngươi không quản được vợ, như này cũng có thể xem là chí khí hùng hồn rồi, coi như ta chưa nói gì hết.” Hắn thấy Cố Vân Đông há miệng định nói cái gì đó, thì nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, lúc ta trở đã nghe nương tử nhắc đến chuyện của các ngươi, có tiến triển gì không?”
Nói đến chuyện này, thực sự đã dời sự chú ý của Cố Vân Đông. Cô hơi cau mày, thở dài nói: “Không có, vốn dĩ ta kỳ vọng rất lớn vào Hoài Âm Hầu phủ, nhưng lần trước gặp Hầu phu nhân, có vẻ như khả năng đó không lớn lắm. Hôm nay Hầu phu nhân sẽ dẫn theo Nhị phu nhân đến đây, cũng không biết có thu hoạch gì không.”
Tần Văn Tranh cụp mắt xuống nói: “Ta nghe nói cha mẹ Thiệu Thanh Viễn là trai tài gái sắc, dáng vẻ thực không tồi đúng không?”
Cố Vân Đông gật đầu.
“Ngoại hình hai huynh đệ Hoài Âm Hầu xác thật tuấn tú đoan chính. Ta chưa từng gặp Nhị phu nhân, nhưng theo suy đoán của ta, rất có thể không phải là bà ấy.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Lời này là có ý gì?”
“Ta nghĩ các ngươi hẳn là đã nghe ngóng rồi. Hơn hai mươi năm trước Hoài Âm Hầu phủ chưa từng lạc mất hài tử. Đương nhiên, cũng có thể là bọn họ che giấu việc này, người ngoài không thể nào biết được. Theo như ta được biết, Thiệu nhị gia đúng là có một người con trai, cũng trạc tuổi với ngươi, nhưng khoảng thời gian ngươi mất tích, Nhị phu nhân dẫn theo hài tử quay về nhà mẹ đẻ, không ở kinh thành.”
Cho nên, đôi phu thê bế Thiệu Thanh Viễn mà Lương Tử nhìn thấy, chưa chắc đã là Nhị phu nhân.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tần Văn Tranh âm thầm thở dài, chuyện xảy ra hơn hai mươi năm trước, sao có thể dễ dàng tìm kiếm như vậy?