Chương 719: Nàng ta là người bị xúi giục
Cô vừa dứt lời, những người có mặt ở đây đều ngẩn người.
Chuyện này, chuyện này trước đây chủ nhân chưa từng đề cập qua, sao lại đột nhiên muốn bọn họ đến Tần phủ chiêu đãi khách nhân??
Tất cả mọi người bỗng trở nên căng thẳng.
Mai Hồng còn tốt, nàng vốn từng hầu hạ quý nhân ở trong cung, ngay cả Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cũng đã gặp, đương nhiên không sợ.
Cao bà tử và A Cừ từng hầu hạ ở Tần phủ, hiểu rõ Tần phủ hơn bất cứ người nào có mặt ở đây, vì vậy không có gì phải lo lắng.
Về phần Chu thị và ba người hạ nhân trong phủ Cố Vân Đông, tuy rằng cũng rất lo lắng, nhưng vị trí của các nàng chủ yếu là ở sau phòng bếp, dù sao cũng an tâm hơn chút.
Những người còn lại trong bàn tay đổ đầy mồ hôi, Hạ ma ma thấy vậy khóe miệng giật giật, quát một tiếng: “Những gì mà ta nói với các người ngày đầu tiên đều đã quên hết cả rồi phải không? Các ngươi sợ cái gì, chỉ là bưng trà đưa nước thôi, không phải trước mặt ta các người đã biểu hiện rất tốt sao? Ngày mai cũng giống như vậy.”
“Huống hồ.” Hạ ma ma liếc mắt nhìn Cố Vân Đông một cái: “Có Cố chủ nhân của các người ở đây, các ngươi cần gì phải lo lắng, cho dù đắc tội với quý nhân, cũng có nàng bao che cho các ngươi.”
Cố Vân Đông: “……” Hạ ma ma, kể cả muốn tăng thêm can đảm cho các nàng, cũng không thể đào hố cho ta nhảy vào như vậy chứ.
Ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé yếu đuối đáng thương, ta cũng không dám đắc tội với nhiều người như vậy đâu.
Nhưng Hạ ma ma đây là đang cổ vũ mọi người, cho nên cô đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhưng khóe mắt vẫn liếc thấy một người có biểu tình hơi cổ quái.
Trương Nghênh Nguyệt!!
Trương Nghênh Nguyệt không giống với mấy người Du tẩu tử. Nàng ta là người từng tiếp xúc với Quận vương gia Dịch Tử Lam, cho nên cũng hiểu biết ít nhiều về người ở tầng lớp đó.
Nàng ta biết, lấy thân phận của Cố Vân Đông, căn bản không có khả năng bảo vệ được cho các nàng.
Cho nên, lời cổ vũ của Hạ ma ma không giúp ích cho nàng ta chút nào. Ngược lại bởi vì biết rõ thân phận của Cố Vân Đông mà trong lòng nàng ta càng thêm lo lắng hãi hùng.
Không, không đúng, nàng ta còn có Quận vương gia.
Cố Vân Đông nhướng mày, trải qua nửa tháng quan sát, cô ít nhiều cũng đoán được mục đích của Trương Nghênh Nguyệt.
Mấy ngày nay, Trương Nghênh Nguyệt vẫn luôn muốn đi đến tiền viện, nàng ta muốn gặp Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng mà Thiệu Thanh Viễn hầu như không ở nhà, cho dù có ở nhà, cũng sẽ không đi đến phía phòng học này.
Ban đầu sau khi nhìn ra mục đích của Trương Nghênh Nguyệt, Cố Vân Đông định đuổi nàng ta đi. Nàng ta có mục đích nào khác cũng được, nhưng nếu muốn mơ tưởng đến nam nhân của cô thì không được!!
Thời điểm cô tính toán chuẩn bị hành động, Hạ ma ma lại nói với cô rằng, có lẽ Trương Nghênh Nguyệt bị ai đó giật dây.
Bị người khác giật dây à……
Không hiểu sao Cố Vân Đông lại nghĩ tới Thôi phủ, kẻ thù của cô không nhiều lắm, Thôi Lan là một người.
Hiện giờ nàng ta vì yêu mà sinh hận với Thiệu Thanh Viễn, khó có thể đảm bảo nàng ta sẽ không tìm một người nào đó tới dụ dỗ Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng thật kỳ lạ, nửa tháng nay Trương Nghênh Nguyệt không hề liên lạc với bất cứ ai. Mấy hôm trước lại đột nhiên truyền đến tin Thôi Lan đính hôn, dường như nàng ta đã quên mất bọn họ rồi.
Cố Vân chẳng hiểu ra sao, đặc biệt Trương Nghênh Nguyệt sau hai lần nỗ lực gặp Thiệu Thanh Viễn nhưng lại không được ý nguyện, thì không làm gì nữa, bắt đầu nghiêm túc đi theo Hạ ma ma học tập bản lĩnh.
Người này…… Đúng là có bệnh.
Cố Vân Đông thở hắt ra một hơi, xoay người rời đi.
Những người còn lại lập tức vây quanh Hạ ma ma, bắt đầu hỏi thăm những việc mà các nàng cần phải chú ý ngày mai.
Buổi tối trước khi các nàng rời đi, Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào bê một cái sọt lớn đến.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, khó hiểu nhìn cô.
Cố Vân Đông bất ngờ khom lưng xuống, từ trong sọt lấy ra một bộ áo bông.
Cô nhìn mọi người: “Trước đây, lúc ký hợp đồng, ta đã nói, nếu làm việc trong cửa tiệm, mỗi người sẽ có hai bộ quần áo để thay phiên giặt giũ mỗi mùa.”
Mọi người nghe vậy, trên mặt tràn đầy vui mừng, ánh mắt có chút chờ mong lại có chút không dám tin nhìn áo bông trong tay Cố Vân Đông.
Bọn họ vốn cho rằng khi nào chính thức bắt đầu làm việc mới được phát quần áo, không ngờ bây giờ đã có rồi.
Cố Vân Đông đã lấy số đo từ ngày đầu tiên các nàng tới, còn áo bông thì tìm mẹ con một phụ nhân chuyên may vá y phục cho người ta ở gần đó làm, khoảng mười ngày trước đã may xong hết toàn bộ.
Nhưng tạm thời chỉ có một bộ, bây giờ mặc như vậy cũng coi như đủ.
Bộ thứ hai Cố Vân Đông nói người ta tiếp tục làm, đợi đến lúc cửa hàng khai trương là làm xong, vừa kịp lúc để các nàng có thể thay phiên giặt.
Cô nhìn nhãn mác trên y phục, bắt đầu gọi tên: “Mai Hồng.”
Mai Hồng vội vàng bước đến, Cố Vân Đông cầm quần áo đưa cho nàng: “Vào trong mặc thử xem.”
“Dạ.”
Mai Hồng cầm y phục vào trong phòng, một lát sau đã mặc áo bông ra ngoài.
Ánh mắt mọi người không khỏi sáng lên, chưa bàn đến những thứ khác, kiểu dáng bộ đồ này rất mới mẻ độc đáo.
Vốn dĩ trên người các nàng cũng đang mặc áo bông, tuy rằng trên thân áo mỏng nhưng mặc lên người rất cồng kềnh, đại đa số kiểu dáng đều giống nhau, mục đích chính cũng chỉ là để giữ ấm. Bên trong áo bông còn mặc thêm hai cái áo mỏng, nhìn qua thật sự xấu xí.
Nhưng áo bông trên người Mai Hồng, có màu xanh nhạt, cả người nàng bỗng thanh tú hơn hai phần. Hơn nữa cổ áo hơi dựng thẳng, phần eo áo hơi thắt lại, tạo cảm giác lưng thẳng lên, kiểu áo này không chỉ nhìn trẻ trung mà còn rất xinh đẹp.
Cố Vân Đông thiết kế áo bông dựa theo kích cỡ của các nàng, bấy giờ không ít người may y phục đều sẽ cố tình may lớn hơn một chút. Nhưng các nữ tiểu nhị bậc nhất ở Tân Minh Các phải khiến cho người ta có ấn tượng gọn gàng, nhanh nhẹn, sạch sẽ. Bậy nên việc mặc quần áo vừa vặn cũng rất quan trọng.
Nhìn bộ quần áo Mai Hồng đang mặc, Cố Vân Đông vô cùng hài lòng.
Cô cầm quần áo tiếp theo: “Du Dung.”
Du tẩu tử nhanh chóng chạy đến, sau khi cầm bộ quần áo trong tay yêu thích sờ sờ chúng.
Bộ quần áo này không những đẹp, mà chất liệu cũng tốt, cực kỳ dày dặn, không cần mặc cũng biết nhất định rất ấm áp.
Trong nhà Du tẩu tử có hài tử, bình thường có quần áo mới đều nghĩ đến làm cho hài tử mặc. Nhưng nửa tháng nay được Hạ ma ma ân cần chỉ bảo, bộ đồ này đại biểu cho bộ mặt của cửa tiệm, làm bẩn hay hỏng hóc đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cửa tiệm.
Nếu bởi vì chuyện này mà danh tiếng bị hạ thấp, cửa tiệm bị người ta chỉ trích, vậy thì sẽ bị phạt tiền, nghiêm trọng hơn thì rất có khả năng sẽ bị mất việc.
Cho nên mấy người bọn họ lập tức bỏ ý định đưa y phục cho người thân.
Y phục được phát từng bộ từng bộ một, Cố Vân Đông ngắm nghía một chút, tất cả đều rất vừa vặn.
Lúc trước khi tuyển người, Cố Vân Đông cũng nhìn trúng dáng dấp cao ráo của bọn họ, lúc này đứng xếp thành hàng, đúng là cảnh đẹp ý vui.
Cố Vân Đông thoả mãn gật đầu: “Rất tốt, bây giờ các người đi về trước đi. Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai giờ mẹo tập trung ở đây, đến lúc đó ta sẽ cùng các người đến Tần phủ.”
“Dạ, chủ nhân.”
Mọi người vội vàng đáp ứng, sau đó lập tức vào lại trong phòng, thay áo bông ra, nâng niu gập gọn gàng lại, rồi lần lượt rời khỏi Thiệu gia.
Chỉ có mình Đinh Như Quân ở lại cuối cùng, ngẫm nghĩ một lát lại đặt y phục vào trong sọt.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Cố Vân Đông, Đinh Như Quân có chút ngượng ngùng nói: “Nhà ta…… Có hơi loạn, ta sợ nếu mang y phục về sẽ làm bẩn, nên, nên muốn tạm thời để lại chỗ này, ngày mai sẽ đến đây thay. Chủ nhân, có được không ạ?”
Cố Vân Đông gật đầu, cười nói: “Đương nhiên là đươc.”
Cô cũng biết sơ qua hoàn cảnh của Đinh Như Quân.