Chương 718: Nữ nhân nhất định phải có tiền trong tay
Trương Nghênh Nguyệt thoáng ngẩn người, lại nhìn thêm một cái nữa, cho đến khi phía trước có người gọi, nàng ta mới vội vàng đuổi theo.
Nhưng tâm trí nàng ta vẫn dừng ở một màn vừa rồi, dáng vẻ người đó và Cố chủ nhân vô cùng thân mật, ai đứng gần cũng có thể thấy, ánh mắt hắn nhìn Cố chủ nhân cực kỳ dịu dàng.
Hắn, chắc hẳn là Thiệu Thanh Viễn?
Đây chính là người mà Quận vương gia nói mình tới dụ dỗ ư?
Nghĩ đến gương mặt của Thiệu Thanh Viễn, Trương Nghênh Nguyệt đột nhiên cảm thấy không còn quá bài xích nữa. Ít nhất hắn cũng không phải loại người hơn năm mươi tuổi mà vẫn chẳng làm nên trò chống gì, lỗ mãng đến không chịu nổi, ngược lại còn rất tuấn tú, trên người có một cỗ khí chất mà người bình thường không có.
Trương Nghênh Nguyệt hít một hơi thật sâu, khóe miệng xuất hiện một nụ cười.
Không nghĩ tới ngay sau đó, bên tai truyền đến giọng nói nghiêm khắc của Hạ ma ma: “Trương Nghênh Nguyệt, ngươi tới bưng cái khay này đi.”
Trương Nghênh Nguyệt phục hồi lại tinh thần, bắt gặp cái nhìn xuyên thấu của Hạ ma ma, cả người chợt run lên một cái, nhanh chóng chạy đến, đỡ lấy cái khay.
Hạ ma ma trừng mắt, lúc này mới dẫn mọi người đến một căn phòng cách đó không xa.
Căn phòng này là do Cố Vân Đông đặc biệt bỏ trống để cho các nàng dùng để học tập. Lúc này đám người Mai Hồng cầm khay, ly hoặc là giẻ lau, nước, chổi, đi theo Hạ ma ma vào căn phòng này.
Mà bên kia Cố Vân Đông đang tiễn Thiệu Thanh Viễn ra cửa.
Ai ngờ cô vừa mời xoay người chuẩn bị quay lại trong viện, thì có một chiếc xe ngựa chạy tới cửa.
Cố Vân Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cát thị bước xuống.
Bên cạnh nàng còn dẫn theo một bà tử và một nha hoàn, thấy Cố Vân Đông, Cát thị lập tức mỉm cười dẫn người đi tới.
“Ta tới chậm, có phải Hạ ma ma đã bắt đầu rồi không?”
“Không muộn, Hạ ma ma chuẩn bị bắt đầu.” Cố Vân Đông cưới nói, đón Cát thị vào bên trong.
Cát thị: “Đưa ta vào trong xem đi?”
Cố Vân Đông dẫn bọn họ vào một gian phòng đã chuẩn bị xong xuôi từ trước, vừa tới cửa, đã nghe được giọng nói trầm thấp và nghiêm túc của Hạ ma ma: “Nếu các ngươi muốn trở nên can đảm hơn, thì điều quan trọng nhất là phải tự tin. Bây giờ các người cũng là người có việc làm rồi, có thể tự mình kiếm tiền, còn kiếm được nhiều tiền hơn cả những tiểu nhị ở mấy cửa tiệm thông thương. Có tiền trong tay, cho dù là ở nhà hay là ở bên ngoài thì đều có quyền làm chủ. Các ngươi nghĩ xem, như vậy có phải có thể ngẩng đầu ưỡn ngực rồi không?”
Cố Vân Đông và Cát thị đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau một cái, không nhịn được mà cười.
Không phải sao, hiện tại rất nhiều nữ nhân có địa vị thấp, đó là bởi vì bọn họ không có tiền hay quyền lực trong tay.
Chỉ cần hiểu rõ điều này, vậy là có đủ tự tin để nói chuyện rồi.
Năm lượng bạc, ngay cả ở kinh thành, rất nhiều bá tánh bình thường, chưa chắc trong một tháng đã có thể kiếm được số tiền này.
Cố Vân Đông thoáng nhìn qua Cát thị và nha hoàn bà tử đi theo phía sau: “Các nàng chính là người mà ngươi tìm tới để hỗ trợ Tân Minh Các?”
“Đúng vậy, bà tử Cao có thể phụ giúp việc sau bếp, tài nghệ nấu nướng của bà ấy không tồi. A Cừ có thể ở ngoài sảnh tiếp đãi khánh nhân. Hai người này đều là người có thể tin được.”
Trong khi nói chuyện, hai người họ hành lễ với Cố Vân Đông: “Cố chủ nhân mạnh khỏe.”
Cố Vân Đông mỉm cười gật đầu, vươn tay gõ cửa, giọng nói của Hạ ma ma ở bên trong lập tức ngừng lại.
Cố Vân Đông dẫn hai người bà tử Cao đi vào: “Hạ chưởng quầy, các nàng cũng giao cho ngươi.”
Hạ ma ma trừng mắt liếc nhìn cô một cái, sau khi cho người vào, thì lập tức đóng cửa lại, nhốt Cố Vân Đông và Cát thị ở bên ngoài.
Cố Vân Đông nhún vai, dẫn Cát thị đến phòng khách uống trà.
Cát thị cười hỏi: “Hạ ma ma không tồi chứ?”
“Đúng vậy, bây giờ ta cảm thấy có thể phủi tay cái chức chưởng quầy này được rồi.”
“Đừng đừng, việc truyền bá cửa tiệm vẫn phải dựa vào ngươi.”
Cố Vân Đông nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, hai mắt sáng lên: “Ý ngươi là những tiểu thư phu nhân thế gia đó muốn tới Tần phủ làm khách?”
Cát thị gật gật đầu: “Phải, ta đã gửi thiếp mời đi rồi.”
“Khi nào?”
“Nửa tháng sau.” Cát thị nói: “Ta nghĩ, nửa tháng này, ngươi phải ở đây huấn luyện cho người mới, đúng lúc có thể mượn yến tiệc này cho các nàng luyện tập, đây không phải là cơ hội hiếm gặp sao? Hơn nữa……”
Nàng dừng lại một chút, trên mặt xẹt qua một nụ cười ngọt ngào: “Hơn nữa nửa tháng sau, Văn Tranh cũng đã trở lại. Chỉ sợ đến lúc hắn trở về khách đến càng nhiều. Ngươi cũng có thể nói Thiệu Thanh Viễn đến, không chừng còn có thể gặp Hoài Âm Hầu.”
Cố Vân Đông đã từng gặp qua Hầu phu nhân, nhưng vẫn chưa từng gặp qua Hoài Âm Hầu.
Nếu Hoài Âm Hầu tới, không biết chừng Hầu phu nhân và Nhị phụ nhân cũng sẽ tới đây.
Như vậy, không cần chờ đến khi cửa tiệm của các cô khai trương mới có thể gặp người.
Cố Vân Đông bắt đầu cảm thấy mong chờ.
“Được, nửa tháng sau ta sẽ dẫn mấy người Mai Hồng đến thử nghiệm một chút.”
Sau đó Cát thị và Cố Vân Đông bàn một số chuyện của cửa tiệm, trong tay nàng cũng quản lý mấy cửa tiệm. Tuy nhiên cửa hàng nào cũng có chưởng quầy tín nhiệm đã quản lý nhiều năm, cho nên bình thường mấy chuyện này nàng không cần phải nhúng tay vào.
Lần hợp tác cùng Cố Vân Đông này, khiến nàng cảm thấy rất hứng thú, cả người có tinh thần hơn nhiều.
Tiễn Cát thị xong, Cố Vân Đông lập tức tới nói rõ tình huống cho Hạ ma ma, để bà điều chỉnh thời gian.
Những ngày tiếp theo, Cố Vân Đông bắt đầu bận rộn.
Cô phải tự mình hướng dẫn mấy người quản lý sau bếp cách pha trà sữa và cách làm những món điểm tâm khác.
Bà tử Cao mà Cát thị đưa tới quả thực rất được việc, bà ấy bắt tay vào việc rất nhanh. Dường như bà tử Cao rất hứng thú với việc pha trà sữa, có thể học một mà suy ba, không cần Cố Vân Đông phải lo lắng.
Việc đặt mua nguyên liệu như sữa bò thì để Cát Thị bận rộn.
Còn trà hoa, lúc Thiệu Thanh Viễn đi thu gom dược liệu đã mua giúp cô, hơn nữa chất lượng đều rất tốt.
Thình thoàng Cố Vân Đông sẽ đến cửa hàng xem, tay nghề của thợ mộc Bàng rất tỉ mỉ, nhiều ngày như vậy, cửa hàng cũng đã sửa sang được hơn một một nửa.
Hiện giờ thợ mộc Bàng đang rất vui, bởi vì Cố Vân Đông nói, sau khi sửa sang lại cửa tiệm Tân Minh Các, còn có hai gian cửa tiệm nữa muốn nhờ hắn tới hỗ trợ sửa chữa.
Hắn vốn cho rằng mùa đông không có việc làm, không ngờ lại nhận được mấy đơn hàng lớn.
Sửa sang xong ba gian cửa tiệm này, hoàn toàn có thể bằng hơn một năm tiền công của thợ mộc Bàng.
Hắn cảm thấy, năm sau có thể sửa lại phòng ở một chút, may thêm hai bộ quần áo mới ấm áp hơn cho hai người học trò.
Bận rộn như vậy đến nửa tháng sau, cuối cùng cũng tới ngày Tần gia đãi khách.
Trước bữa tiệc một ngày, sáng sớm Cố Vân Đông đã đi đến phòng học, nói với mười một người đã hoàn toàn khác so với nửa tháng trước: “Mọi người đi theo Hạ ma ma nhiều ngày như vậy, những điều nên nắm rõ cũng đã biết gần hết rồi. Bây giờ cửa hàng vẫn chưa khai trương, nhưng ngày mai sẽ có yến hội ở Tần phủ. Yến hội sẽ dùng trà sữa và điểm tâm mà cửa tiệm chúng ta bán làm chủ đạo, để chiêu đãi nhưng vị tiểu thư phu nhân đến tham dự yến tiệc. Đây là cơ hội để các người thể hiện những gì mình đã được huấn luyện trong nửa tháng qua. Ngày mai ta sẽ dẫn các ngươi đến Tần phủ, hy vọng mọi người biểu hiện tốt một chút.”