Chương 735: Hắn là Thiệu Thanh Viễn
Cửa phòng trong khoảnh khắc chật ních người, trong phòng chỉ có Trương Nghênh Nguyệt cùng hai phụ nhân đi vào.
Nhà nhỏ, bên trong lại có bệnh nhân, mọi người đều ở bên ngoài hỏi thăm.
Trương Nghênh Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt mẹ Trương đã tiêu sưng, một lúc lâu không nói nên lời.
Nàng vươn tay, thật cẩn thận muốn đi chạm vào, lại sợ mẹ nàng đau, tay cứ vươn lên giữa không trung, không biết nên làm thế nào cho phải.
Ngược lại bà Trương cười một tiếng: "Không có việc gì, đã không còn đau nữa. Thiệu đại phu châm cứu cho ta, hiện tại chỉ cảm thấy hơi tê, nhưng đã thoải mái hơn nhiều.”
Nước mắt Trương Nghênh Nguyệt lập tức chảy ra, tay cũng rơi xuống.
"Mẹ, thật sự, thật sự không có việc gì?"
"Không có việc gì." Không còn sưng lên, bà Trương cảm thấy cả người đều thoải mái, cũng có tinh thần hơn: "Thiệu đại phu đã nặn máu độc ra, còn bôi thuốc, nói chăm sóc mười ngày nửa tháng là có thể hoàn toàn khỏe lại."
Trương Nghênh Nguyệt nhìn theo tầm mắt mẹ Trương, lúc này mới phát hiện chân giường còn đặt một cái chậu, bên trong có một bãi máu mủ, nhìn rất dọa người.
Nàng ôm lấy mẹ Trương: "Mẹ, mẹ thật sự khỏi rồi sao?”
Bên cạnh cũng có phụ nhân hỏi: "Trương tẩu tử, ngươi chữa khỏi rồi sao? Không phải lúc trước còn sưng lên sao? Nhanh như vậy?”
Mẹ Trương cười nói: "Thật sự chữa khỏi, dù sao cũng là Thiệu đại phu tự trị, hắn đã có thể trị bệnh cho nhị hoàng tử, loại bệnh nhỏ như ta, chẳng lẽ còn chữa không được?"
"Cái gì?"
Mọi người kinh ngạc: "Khám bệnh cho nhị hoàng tử??”
Mẹ Trương gật đầu, kỳ thật ngay từ đầu bà cũng không biết thân phận của Thiệu Thanh Viễn, chỉ nghĩ hắn là đại phu trẻ tuổi mà thôi.
Thiệu Văn ở một bên thấy bà khẩn trương, sợ ảnh hưởng đến việc chẩn trị của Thiệu Thanh Viễn.
Bởi vậy Thiệu Văn vô tình nhắc tới Thiệu Thanh Viễn chính là đại phu phát minh ra phương pháp ghép mủ đậu bò kia, tự mình ghép cho nhị hoàng tử.
Bà Trương biết sự tích này, dù sao cả kinh thành đều truyền khắp nơi, rất oanh động.
Nhưng bà căn bản không liên hệ nhân vật trong truyền thuyết với Thiệu đại phu trước mặt.
Kết quả vừa nghe như vậy, bà Trương lập tức khiếp sợ.
Thiệu Thanh Viễn trong truyền thuyết kia, vậy mà lại tự mình đến chữa bệnh cho bà?
Bà Trương không còn lo lắng nữa, rất yên tâm nhắm mắt lại để Thiệu Thanh Viễn châm cứu, toàn bộ quá trình phi thường phối hợp.
Vốn Cố Vân Đông còn muốn kéo dài thêm một chút thời gian cho hắn, kết quả cũng không cần.
Hàng xóm vừa nghe, người chữa bệnh cho nhị hoàng tử?
"Chờ một chút, hắn cũng họ Thiệu, cho nên. Thực sự là cùng một người sao?”
Trời ạ, người bên ngoài chính là Thiệu Thanh Viễn kia?”
Chủ phòng họ Trịnh thật vất vả mới chen chúc đến cửa:...
Thiệu Thanh Viễn tự mình phòng bệnh cho nhị hoàng tử? Thiệu Thanh Viễn ở kinh thành uy vọng cực cao?
Nhưng hình như vừa rồi bà ta đã đắc tội với hắn, phải làm sao bây giờ?
Sắc mặt chủ nhà họ Trịnh biến hóa vài lần, cả người có chút xụi lơ.
Hết lần này tới lần khác, người nghe được tên Thiệu Thanh Viễn bắt đầu chạy ra ngoài, muốn cùng vị đại phu trong lời đồn này nói chuyện.
Chủ nhà họ Trịnh bị người ta đụng ngã xuống đất, cho dù nam nhân phía sau cố gắng đỡ, cũng không đỡ dậy nổi.
Cho đến khi tất cả mọi người chạy ra ngoài, bà ta mới ai da đứng dậy.
Tuy nhiên, những người chạy ra sân đều ngơ ngác đứng tại chỗ.
Trong sân... Không còn ai nữa?
Mọi người không thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn, lúc này thất vọng không thôi.
Chỉ có hai vợ chồng chủ nhà Trịnh liếc nhau một cái, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hai người không dám đuổi hai mẹ con Trương Nghênh Nguyệt đi nữa.
Đây chính là Thiệu Thanh Viễn đã phòng bệnh đậu mùa cho Nhị hoàng tử ah, quan to quý nhân hắn quen biết cũng có thể xếp hàng từ đầu ngõ đến đây, nếu thật sự báo quan, bọn hắn chịu không nổi.
Bởi vậy chủ nhà Trịnh mắt thấy mấy người Thiệu Thanh Viễn không có ở đây, vội vàng chuồn đi.
Những người khác lại không chịu đi, bọn họ rất tò mò Thiệu Thanh Viễn, xoay người trở lại phòng bà Trương, nhao nhao hỏi chuyện.
Trương Nghênh Nguyệt đã đỡ mẹ Trương nằm xuống, rồi nói với mọi người: "Mẹ ta bệnh nặng một hồi, Thiệu đại phu dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại bà ấy rất mệt mỏi, cũng không có tinh lực trả lời mọi người. Có gì, ngày khác nói sau, mọi người đều trở về đi.”
Mọi người có chút không cam lòng, nhưng nhìn thấy mẹ Trương quả thật đã nhắm mắt lại.
Hơn nữa trong phòng này vẫn có một chút mùi vị không dễ ngửi, lại nghe Trương Nghênh Nguyệt nói như vậy, ngược lại mọi người đều rời khỏi phòng.
Chỉ là trước khi ra khỏi cửa vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Nghênh Nguyệt à, Thiệu đại phu thật sự là chủ nhân của ngươi sao? Cửa hàng ở phố Cẩm Lan lúc nào mở cửa, chúng ta đi ủng hộ.”
Khóe miệng Trương Nghênh Nguyệt giật giật, ủng hộ thì miễn, nàng sợ hóa đơn của Tân Minh Các sẽ khiến bọn họ sợ tới mức mắng chủ nhân là sâu hút máu.
Nhưng...
"Ông chủ Thiệu thời gian tới sẽ mở cửa hàng dược liệu, trong cửa hàng dược liệu gì cũng có, không kém những cửa hàng dược liệu lớn ở kinh thành. Nhưng cửa hàng của ngài ấy không ở phố Cẩm Lan, ở phố Nam Cừ, tên là Thiệu Ký.”
Nói xong, Trương Nghênh Nguyệt chào mọi người rồi trực tiếp đóng cửa viện lại.
Người bên ngoài còn muốn hỏi chuyện, nhưng chỉ có thể đối mặt với cửa viện đóng chặt.
Trương Nghênh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, xoay người trở về phòng.
Thấy mẹ Trương đã nghỉ ngơi, nàng lặng lẽ bưng chậu mủ ở cuối giường ra xử lý.
Rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ khác, đi ra cửa viện.
Người bên ngoài không chú ý, Trương Nghênh Nguyệt cúi đầu vội vàng đi về phía đầu ngõ.
Bên kia, đã có một chiếc xe ngựa.
Trương Nghênh Nguyệt nhìn thấy Đồng Thủy Đào ngồi trên xe, trên mặt vui vẻ, vội vàng đi nhanh qua đó.
"Chủ nhân."
Rèm xe được vén lên, Cố Vân Đông từ bên trong thò đầu ra, lúc nhìn thấy nàng không khỏi cười nói: "Sao ngươi biết ta còn chưa đi?”
Trương Nghênh Nguyệt nói: "Khi chủ nhân rời đi, hai người chủ nhà Trịnh còn chưa đi, không xác định bọn họ có làm loạn nữa không, cho nên chủ nhân sẽ không yên tâm rời đi.”
Cố Vân Đông nhướng mày, quả nhiên, Trương Nghênh Nguyệt không làm cô thất vọng.
"Vậy chủ nhà Trịnh đi rồi?"
"Đi rồi ạ." Trương Nghênh Nguyệt gật đầu: "Bọn họ sợ ông chủ Thiệu.”
Cố Vân Đông quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn như có như không bóp nhẹ tay cô.
Cố Vân Đông bật cười, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng "rầm".