Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 736 - Chương 736. Dạy Cho Ngươi Một Điều Nữa

Chương 736. Dạy cho ngươi một điều nữa Chương 736. Dạy cho ngươi một điều nữa

Chương 736: Dạy cho ngươi một điều nữa

Cố Vân Đông quay đầu, đã thấy Trương Nghênh Nguyệt quỳ trên đất.

Ngay cả Đồng Thủy Đào cũng hoảng sợ, vội vàng từ trên xe đi xuống muốn đỡ nàng dậy.

Trương Nghênh Nguyệt lại tránh đi, dập đầu ba cái thật mạnh với Cố Vân Đông.

"Chủ nhân, bệnh của mẹ ta có thể chữa khỏi, đều nhờ ân đại đức của ngài, Nghên Nguyệt sẽ không bao giờ quên. Sau này Nghênh Nguyệt sẽ làm trâu làm ngựa cho chủ nhân, phàm là có chuyện gì chủ nhân chỉ cần phân phó một tiếng, Nghênh Nguyệt tuyệt đối không từ chối.”

Nàng hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn Cố Vân Đông, ánh mắt kiên định.

Cố Vân Đông cười: "Ngươi đứng lên đi, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, về sau vì Tân Minh Các tận tâm tận lực là được."

"Ta biết rồi."

Cố Vân Đông gật đầu, nói Đồng Thủy Đào lên xe: "Được rồi, ngươi trở về chiếu cố mẫu thân đi, lúc cần thuốc hãy đến Thiệu gia lấy. Tiền thuốc trừ trong tiền công sau này của ngươi, yên tâm, nể tình ngươi ký khế thư mười năm, ta tính giá gốc cho ngươi."

“Cảm ơn chủ nhân." Trương Nghênh Nguyệt nghẹn ngào nói.

Từ khi ra khỏi Trương gia, nàng gặp rất nhiều ác ý, cũng gặp không ít thiện ý.

Nhưng không có bất kỳ người nào giống như Cố Vân Đông, trợ giúp nàng, để nàng không mất đi tôn nghiêm và bản thân mình.

Trương Nghênh Nguyệt hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn xe ngựa lóe sáng.

Đồng Thủy Đào lên xe ngựa, ai ngờ đang muốn đánh xe đi, Cố Vân Đông lại thò đầu ra.

Nàng gõ trán một cái, đột nhiên cười nói với Trương Nghênh Nguyệt: "Trước khi đi, lại dạy ngươi một chuyện. "

"Dạ?" Trương Nghênh Nguyệt nghi hoặc.

Sau một khắc, Cố Vân Đông lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường: "Quận vương gia không nói cho ta biết, ngươi đang làm việc cho hắn, ta trong lúc vô ý nghe được mà thôi. Cho nên ngươi suy đoán hắn từ bỏ ngươi là không đúng, có lẽ lần sau hắn còn có thể tìm ngươi, tính sẽ trọng dụng ngươi.”

Trương Nghênh Nguyệt mở to hai mắt, không dám tin nhìn Cố Vân Đông.

Cô nhướng mày: "Nhớ kỹ, lần sau đừng vì một câu nói của người khác mà tự mình suy đoán lung tung, sau đó đưa chính mình vào tình trạng bị động.”

Trương Nghênh Nguyệt: "..."

Nàng không nói nên lời, qua một lúc lâu, đột nhiên cười.

"Dạ, Nghênh Nguyệt nhận được, ta sẽ hấp thu bài học lần này, lần sau sẽ không tái phạm nữa." Nàng dừng một chút, lại nói: "Nhưng lần này ta lại rất may mắn tự cho là thông minh, hiện giờ ta có một phần công việc ổn định, bệnh của mẹ ta cũng chữa khỏi, ta cũng không cần làm khó mình làm chuyện mình không muốn làm. Bây giờ ta cảm thấy rất thoải mái, cảm ơn chủ nhân.”

Cố Vân Đông nhìn nàng khẽ gật đầu: "Trong lòng ngươi biết là tốt rồi."

“Dạ, ta biết rõ tốt xấu, cũng biết hiện tại cái gì là quan trọng nhất đối với mình." Nụ cười của Trương Nghênh Nguyệt không khỏi xán lạn hơn vài phần.

Cố Vân Đông giật mình một chút, cô còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng đến phỏng vấn, nụ cười trên mặt... Mặc dù ngọt ngào, nhưng rất giả.

Nhưng hôm nay nhìn thấy nàng cười, Cố Vân Đông mới cảm thấy, hóa ra Trương Nghênh Nguyệt cười rộ lên, có sức hấp dẫn mạnh như vậy.

"Đúng rồi, chủ nhân, ngày mai ta muốn xin nghỉ một ngày." Trương Nghênh Nguyệt đột nhiên nói.

Cố Vân Đông nhướng mày:"Sao vậy?"

Ta muốn đến quận vương phủ, tự mình nói rõ ràng với quận vương gia, chuyện này, dù sao cũng phải kết thúc."

Cố Vân Đông hơi nhíu mày.

Trương Nghênh Nguyệt: "Chủ nhân không cần lo lắng, quận vương gia lúc trước đã nói, nếu ta không muốn làm, cũng có thể trực tiếp nói, hắn sẽ không miễn cưỡng ta. Lúc ấy, Thang thiếu gia cũng đã làm chứng."

“Được, vậy ngươi về chiếu cố mẫu thân ngươi trước đi."

Lúc này, Cố Vân Đông thật sự buông rèm xe xuống, xe ngựa bắt đầu chạy đi.

Trương Nghênh Nguyệt đứng ở đầu ngõ, nhìn theo xe ngựa càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất ở đáy mắt.

Cố Vân Đông trong xe ngựa liếc mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn, dưới ánh mắt nóng bỏng của cô hắn mở mắt ra, đưa tay kéo người lại: "Làm sao vậy?"

Hiện tại ta có thể dự đoán cửa hàng dược liệu của chàng sau này sẽ buôn bán rất tốt."

"Ừ?"

"Chàng xem, lúc chàng ở Tần phủ đã nổi bật một lần, để cho những thế gia quyền quý biết bản lĩnh của chàng. Hiện giờ dân chúng bình thường cũng biết y thuật của chàng cao minh, bệnh mà ngay cả đại phu của y quán lớn cũng không thể chữa khỏi chàng lại dễ dàng chữa khỏi. Hơn nữa với thanh danh trước kia của chàng, cửa hàng dược liệu của chàng còn chưa mở đã nổi tiếng rồi.”

Đáng thương cho cô mở một tiệm trà sữa, còn phải vất vả tuyên truyền khắp nơi.

Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay cô: "Cái gì mà cửa hàng dược liệu của ta? Ta chỉ phụ trách quản lý mà thôi, cửa hàng dược liệu là của nàng, cửa hàng dược liệu buôn bán tốt, tiền kiếm được cũng do nàng quản."

Cố Vân Đông: "..." Cô không chịu nổi những lời ngon tiếng ngọt chân thật như vậy.

Người đàn ông này, kết hôn rồi còn trêu chọc cô, làm sao bây giờ, rất thích huynh ấy.

Trong xe không có ai, chỉ có hai người bọn họ, Cố Vân Đông không nhịn được tiến lên hôn một cái.

Nhưng mà khi thối lui, thắt lưng lại bị hắn bắt lại.

Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói có chút nguy hiểm của hắn: "Nàng đã gặp Dịch Tử Lam sao, chuyện gì xảy ra?”

Cố Vân Đông ngẩn ra, nhất thời sờ sờ mũi, cười gượng một tiếng: "Ừ, không cẩn thận đụng phải.”

“Hắn làm khó nàng?”

Cố Vân Đông hừ nhẹ một tiếng: "Làm sao có thể? Nương tử chàng là loại người đứng yên cho người khác làm khó sao?”

Thiệu Thanh Viễn cắn cánh môi cô: "Ừm, nương tử ta là tốt nhất."

Cố Vân Đông: "…"

Cũng may, xe ngựa rất nhanh đã dừng ở cửa Thiệu gia.

Cố Vân Đông vội vàng buông Thiệu Thanh Viễn ra, từ trên xe ngựa nhảy xuống.

May mà lúc này sắc trời đã tối sầm lại, mặt nàng ửng đỏ cũng không ai nhìn ra được.

Lúc Thiệu Thanh Viễn vào cửa, chỉ nhìn về phía cô cười.

Cố Vân Đông trợn trắng mắt, gọi cơm.

Ngày hôm sau, Trương Nghênh Nguyệt quả nhiên không tới.

Thiệu Thanh Viễn đi Tống phủ, hắn thảo luận tình huống của mẹ Trương với Tống Đức Giang, muốn biết rốt cuộc là độc trùng nào cắn.

Cố Vân Đông thì mang theo Đồng Thủy Đào đi cửa hàng một chuyến, làm cho cô kinh ngạc chính là, bên ngoài cửa có mấy chiếc xe ngựa.

Mấy phu nhân tiểu thư hôm qua gặp qua ở Tần phủ, đều ngồi ở trong xe ngựa nhìn về phía cửa hàng.

Cố Vân Đông cực kỳ hài lòng, xem ra hiệu quả tuyên truyền hôm qua vẫn rất tốt.

Cô đi dạo một vòng trong cửa hàng, hỏi tiến độ một chút, phát hiện thợ mộc Bàng vô cùng hăng hái, động tác cũng nhanh hơn không ít. Xem ra, cũng không cần chờ thêm nửa tháng nữa là có thể khai trương.

Sau khi xem xong, Cố Vân Đông cùng Đồng Thủy Đào trở về Thiệu gia.

Nhưng khi cô vừa mới vào cửa, Tần Thụ lại tới.

Bình Luận (0)
Comment