Chương 737: Kết cục của Chương đại phu
Cố Vân Đông nhìn thấy hắn rất ngạc nhiên, vội vàng nói hắn vào phòng cho ấm.
"Sao đệ lại tới đây, không phải luôn đi theo bên cạnh Tần đại nhân sao?"
Tần Thụ cười hắc hắc: "Đệ tới nói cho tỷ chuyện của Chương đại phu kia, lát nữa đệ còn phải trở về.”
Chương đại phu?
Đúng rồi, chính là vị đại phu được Dịch Tử Lam đưa đến Tần phủ để làm khó Thiệu Thanh Viễn, sau lại bởi vì đưa ra chủ ý xấu mà bị quận vương gia đuổi đi.
Lúc ấy Tần Thụ theo kịp.
"Hắn ta bị sao vậy?"
Tần Thụ nhỏ giọng nói: "Chương đại phu kia sau khi trở về, đã bị quận vương gia đuổi ra khỏi vương phủ. Vốn đệ còn cho rằng cứ như vậy là xong, không nghĩ tới sau khi Chương đại phu về nhà không bao lâu, lại có người tìm tới cửa, nói hắn hại chết người, một đám người đánh Chương đại phu một trận, tay cũng bị cắt đứt. Chương đại phu sợ là không thể chữa bệnh cho người khác nữa."
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Cắt đứt tay?"
“Vâng."
"Sao lại trùng hợp như vậy?"
Tần Thụ nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng xuống: "Đại nhân nói, đây chắc là ý của quận vương gia. Quận vương gia mất mặt như vậy ở trước mặt nhiều người, do Chương đại phu này làm việc không tốt, đừng nói quận vương gia, những lão gia ở thế gia bình thường cũng không có khả năng dễ dàng buông tha như vậy."
Ngón tay Cố Vân Đông nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn: "Đám người đánh Chương đại phu kia, là do quận vương gia phái đi?”
“Không phải, người quan phủ đã điều tra qua, đúng là Chương đại phu dùng thuốc rẻ thay thế dược liệu đắt tiền, lúc này mới trì hoãn bệnh tình của bệnh nhân, người không cứu kịp. Đại nhân nói, quận vương gia chỉ cần tiết lộ sự thật này cho người nhà của nạn nhân, những người đó khẳng định sẽ không bỏ qua cho Chương đại phu.”
Khóe miệng Cố Vân Đông co giật hai cái, đúng rồi, nàng sớm nên biết.
Quận vương gia Dịch Tử Lam chính là một người tính toán chi li lại sĩ diện, nếu không sao hắn lại liên tục bám lấy Thiệu Thanh Viễn không buông, nhất định muốn tìm lại danh dự đã mất từ chỗ huynh ấy?
Cho dù có điểm mấu chốt, hắn cũng không phải người tốt lành gì.
Chương đại phu là loại người có tâm tư xấu xa lại hại hắn mất mặt mũi, Dịch Tử Lam tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Cố Vân Đông bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.
Tần Thụ bị động tác bất thình lình của cô làm cho giật nảy mình: "Vân Đông tỷ tỷ làm sao vậy?"
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương: "Hôm nay Trương Nghênh Nguyệt đi quận vương phủ.”
Tần Thụ mờ mịt, Trương Nghênh Nguyệt, là ai??
Hắn không hiểu Cố Vân Đông nói cái gì, nhưng Đồng Thủy Đào ở một bên nghe hiểu: "Tiểu thư, ý người là... Quận vương gia sẽ không bỏ qua cho Trương cô nương?”
“Trương Nghênh Nguyệt đáp ứng làm việc cho hắn, hiện giờ chẳng những không làm được, còn đứng về phía ta. Đối với Dịch Tử Lam mà nói, đó chính là một kẻ phản bội. Ngươi nói xem, hắn một người như vậy, đối với phản đồ sẽ dễ dàng buông tha sao?”
Sai lầm, hôm qua cô lại không nghĩ tới điểm này.
Đồng Thủy Đào thật sự trợn to mắt: "Vậy, vậy làm sao bây giờ? Tiểu thư, quận vương gia sẽ không giết Trương cô nương chứ?”
Cố Vân Đông trừng mắt nhìn nàng một cái: "Nghĩ cái gì vậy? Trương Nghênh Nguyệt là dân chúng bình thường, cũng không phải hạ nhân của quận vương phủ, nếu Dịch Tử Lam thật sự lấy mạng người, chính hắn cũng không được yên. Vì một Trương Nghênh Nguyệt, hắn còn không đến mức mạo hiểm bồi mình vào."
Nhưng chịu khổ chắc chắn sẽ có.
Cố Vân Đông đi về phía trước vài bước, nhìn thấy Tần Thụ cũng có chút sốt ruột, nói: "Đệ về trước đi, hôm nay tỷ không giữ đệ lại, ngày khác lại đến nhà ăn cơm.”
Tần Thụ vội vàng hỏi: "Vân Đông tỷ tỷ, có cần đệ hỗ trợ không?"
“Không cần, trong lòng ta hiểu rõ, đệ về Tần phủ trước đi."
Tần Thụ chỉ có thể gật đầu, có chút lo lắng quay đầu rời đi.
Hắn vừa đi, Đồng Thủy Đào liền hỏi: "Tiểu thư, vậy chúng ta, mặc kệ Trương cô nương?”
Cố Vân Đông liếc xéo nàng một cái: "Muội nói xem?"
“Phải quản." Đồng Thủy Đào lập tức hiểu được.
Trương Nghênh Nguyệt bây giờ là người của tiểu thư, tiểu thư luôn bao che khuyết điểm, người của mình bị bắt nạt, làm sao có thể không quan tâm?
"Vậy chúng ta đi quận vương phủ sao?"
Cố Vân Đông gật đầu: "Ta đi thay quần áo, đi thôi.”
Đồng Thủy Đào vội vàng đuổi theo, một lát sau Cố Vân Đông đi ra chào hỏi Hạ ma ma.
Hạ ma ma vẫn đang dạy những người này, tổng kết một số khuyết điểm trong Tần phủ hôm qua, lại chỉnh vị trí cho mỗi người.
Biết Cố Vân Đông vì Trương Nghênh Nguyệt mà muốn đi quận vương phủ, bà không nhịn được nhíu mày một cái.
Hạ ma ma tuy rằng lăn lộn ở hậu cung, nhưng lại không hiểu rõ Dịch Tử Lam lắm. Chỉ biết hắn là con trai của đại trưởng công chúa, sau khi đại trưởng công chúa qua đời, hắn ở dưới tay tiên hoàng trải qua một đoạn thời gian kiêu ngạo.
Nhưng quan hệ với đương kim Hoàng Thượng cũng không tệ lắm, hai năm gần đây cũng dần dần được ân sủng, giúp Hoàng Thượng làm một số việc.
Dần dần, cũng được những quan to quý nhân kinh thành này nhìn vào mắt, không coi hắn là đệ tử hoàng thất vô năng nữa.
Ở quận vương phủ, Hạ ma ma cũng không có mối quan hệ nào.
Cố Vân Đông nghe xong, trong lòng có tính toán: "Ta biết rồi, ta sẽ xem rồi làm. Chuyện trong nhà giao cho ma ma.”
Cô nói xong, rất nhanh mang theo Đồng Thủy Đào rời khỏi Thiệu gia.
"Tiểu thư, chúng ta không biết người của quận vương phủ, vậy phải đi vào thế nào?"
Cố Vân Đông thở ra một hơi: "Chỉ có thể mượn danh tiểu quận chúa dùng một lần.”
Hai mắt Đồng Thủy Đào sáng lên, đúng ah, tiểu thư quen biết tiểu quận chúa.
Nàng hơi yên tâm, tay đánh xe ngựa cũng ổn định không ít.
Hai người rất nhanh đã đến cửa lớn quận vương phủ, Đồng Thủy Đào cầm một tấm thiệp mời trong tay, đi tới trước cửa đưa qua, mỉm cười nói: "Xin chào, làm phiền ngươi giao thiếp mời này cho tiểu quận chúa, nói đại tiểu thư Tần An Ninh của Tần phủ tần phủ nhờ người đến tặng lễ vật cho tiểu quận chúa.”
Nói xong, nàng chỉ chỉ hướng xe ngựa.
Người canh cửa kia nhìn thoáng qua xe ngựa, trong mắt có hoài nghi.
Nhưng hắn vẫn nhận lấy thiếp mời, hiền lành nói: "Cô nương chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi bẩm báo tiểu quận chúa.”
Tần Văn Tranh hắn vẫn biết, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Người gác cửa cũng không nghĩ tới, hiện tại có người lớn lá gan, lại dám trực tiếp giả mạo tiểu thư nhà Tần đại nhân.
Đồng Thủy Đào thấy người gác cửa đi vào, lập tức chạy đến bên cạnh xe ngựa, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, như vậy được không?"
“Không chắc, phải xem người ra là ai."
Cố Vân Đông nghĩ nếu là nha hoàn tên Liễu Oanh kia, chỉ sợ mình ngay cả lộ diện cũng không cần, trực tiếp quay xe ngựa nghĩ biện pháp khác.
Nhưng chỉ cần không phải Liễu Oanh kia, Cố Vân Đông có thể vào quận vương phủ.
Đồng Thủy Đào nghe vậy, chỉ có thể thầm cầu nguyện.
Không bao lâu sau, người gác cửa đi ra, phía sau hắn còn có một người đi theo.