Chương 738: Đây là lễ vật sao?
Cố Vân Đông xuyên thấu qua rèm xe nhìn ra ngoài, nhất thời ngẩn ra, cô nương này là...
Đồng Thủy Đào lập tức khẩn trương hỏi: "Tiểu thư, cô nương này là ai?”
Cố Vân Đông dừng một chút, từ trên xe ngựa đi xuống, nhìn về phía người đi tới.
Cô nương kia nhìn thấy Cố Vân Đông sửng sốt một chút, sau một khắc, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng nóng rực, ngay sau đó giống như nghĩ đến điều gì đó, lại lập tức đề phòng.
Ánh mắt nàng ấy rất phức tạp, rối rắm, cuối cùng nghiêm mặt đi đến trước mặt Cố Vân Đông, nói: "Thì ra là Thiệu phu nhân."
“Viên cô nương." Cô nương này chính là vị biểu tỷ của tiểu quận chúa, Liễu Oanh đi theo hôm qua.
Cố Vân Đông cũng không ngờ người đi ra lại là nàng ấy.
Viên cô nương gật đầu với cô: "Thiệu phu nhân thay Tần tiểu cô nương tặng lễ vật? Không biết là lễ vật gì, có thể giao cho ta, ta đưa qua cho A Nguyệt."
Cố Vân Đông lấy từ trong xe ngựa ra một cái hộp: "Vậy không được, lễ vật này ta phải tự mình đưa đến cho tiểu quận chúa mới được. Chuyện được người ta ủy thác, cũng không thể bỏ dở giữa chừng."
Ánh mắt Viên Tư Nặc đột nhiên trở nên sắc bén, mang theo một tia địch ý: "Vậy có thể cho ta xem trong cái hộp kia là cái gì hay không.”
Cái này ngược lại không thành vấn đề.
Cố Vân Đông mở hộp ra, Viên Tư Nặc nhìn thoáng qua, nội tâm: "..."
Cái gì đây?
Bột mì, trứng, gà, khoai tây, và một số bình bình lọ lọ, cũng không nhìn ra bên trong là cái gì.
"Thiệu phu nhân, mạo muội hỏi một chút, đây là..."
Cố Vân Đông cười nói: "Hôm qua Tần phủ tổ chức yến tiệc, tiểu quận chúa không thể tự mình đến dự, bỏ lỡ không ít món ngon mới lạ. An Ninh rất tiếc nuối, cũng tiếc thay bằng hữu, ta thấy con bé mặt mày ủ rũ, nên tính tự mình tới cửa, nấu cho tiểu quận chúa mấy món ăn, để tiểu quận chúa cảm nhận được một chút tâm ý của An Ninh."
Mỹ thực??
Ánh mắt Viên Tư Nặc đột nhiên sáng lên, cổ họng vô thức nhấp nhô.
Hết lần này tới lần khác lại bị Cố Vân Đông bắt được, cô có chút ngoài ý muốn nhíu mày.
Hình như cô đã hiểu vì sao biểu cô nương này lần đầu tiên nhìn thấy mình lại lộ ra biểu tình rối rắm như thế.
Cố Vân Đông giật khóe miệng: "Viên cô nương còn có nghi vấn gì không?”
Viên Tư Nặc nghiêm túc, tầm mắt lại thỉnh thoảng bay vào cái hộp kia.
Chẳng lẽ bánh và trà sữa hôm qua được làm từ mấy thứ này?
Không đúng, nàng chưa ăn món gì được làm từ gà.
Viên Tư Nặc ho nhẹ một tiếng: "Không còn nữa, đi thôi, A Nguyệt ở bên trong chờ các ngươi.”
Cố Vân Đông cười gật đầu, đưa cái hộp cho Đồng Thủy Đào, đi theo phía sau Viên Tư Nặc, đi vào quận vương phủ.
Quận vương phủ rất lớn, so với Tần phủ còn lớn hơn một chút.
Hạ nhân nhiều muốn chết, đi vài bước là có thể đụng phải một người.
Viên Tư Nặc vẻ mặt không chút thay đổi dẫn đường phía trước, chỉ là đi được một lúc lại không nhịn được, bước chân chậm lại, đợi đến khi Cố Vân Đông đi về phía trước song song với mình mới thôi.
Nhưng mà nàng vừa quay đầu, lại phát hiện Cố Vân Đông đang nhìn trái nhìn phải.
Sắc mặt Viên Tư Nặc trầm xuống, trong nháy mắt nghĩ đến những lời Liễu Oanh nói.
Kỳ thật lời Liễu Oanh nói nàng cũng không quá tin tưởng, dù sao quận vương gia cũng không thích phụ nữ có chồng.
Nhưng nếu có người cố ý câu dẫn, không biết ngài ấy có bị lừa hay không.
Bây giờ nhìn tư thế này của Cố Vân Đông, Viên Tư Nặc không khỏi đề phòng thêm vài phần.
"Thiệu phu nhân." Viên Tư Nặc đột nhiên mở miệng.
Cố Vân Đông mỉm cười quay đầu lại, rất ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?" Rốt cuộc cũng mở miệng sao?
Viên Tư Nặc dừng một chút, vẫn hỏi: "Thiệu phu nhân quen biết quận vương gia sao?"
“Hôm qua gặp mặt một lần."
"Ồ? Hôm qua mới gặp mặt một lần thôi?”
Cố Vân Đông xoa xoa thái dương, quả nhiên, Liễu Oanh kia cho rằng cô muốn tiếp cận quận vương gia, cho nên nói cho Viên Tư Nặc ý nghĩ này, hiện giờ Viên Tư Nặc lo lắng cô đến quận vương phủ có mục đích khác, để leo lên cành cây sao?
Mặc dù có mục đích khác là sự thật, nhưng cô thực sự không có ý tưởng leo lên cành cao.
Hỏi quanh co lòng vòng như vậy cũng thật sự làm cho người ta đau lòng, Cố Vân Đông không có tâm tư đánh đố nhau.
Cô trực tiếp nói: "Viên cô nương gọi ta là Thiệu phu nhân, vậy ngươi có biết phu quân ta là ai không?”
Viên Tư Nặc sửng sốt, nàng thật đúng là không biết.
Hôm qua nhìn thấy Cố Vân Đông, không bao lâu yến hội đã tan, nàng là một cô nương chưa xuất giá cũng không tiện hỏi thăm nam nhân khác.
Hôm nay cũng vừa mới tới quận vương phủ tìm tiểu biểu muội, thời gian ngắn còn chưa kịp hỏi thăm.
Vì vậy, nàng lắc đầu.
Cố Vân Đông cười nói: "Phu quân ta, tên là Thiệu Thanh Viễn.”
Thiệu Thanh Viễn ???
Viên Tư Nặc kinh ngạc nhìn về phía Cố Vân Đông, nàng đương nhiên biết cái tên Thiệu Thanh Viễn này, nhưng trước đó cũng chỉ giới hạn ở việc hắn ngừa bệnh cho nhị hoàng tử, những chuyện khác nàng không quá hứng thú.
Nàng bắt đầu quen thuộc với người này, là bởi vì dì út thường xuyên mắng người trước mặt nàng, dì út nói không biết dượng út trật cái gân nào, nhất định phải xung đột với người ta.
Dượng út và Thiệu Thanh Viễn này có thù.
Mà Thiệu phu nhân trước mặt này, chính là thê tử của Thiệu Thanh Viễn??
Viên Tư Nặc cảm giác có chút mê mang.
Nàng sững sờ một lúc lâu, mới lẩm bẩm mở miệng nói: "Cho nên, ngươi đặc biệt tìm quận vương gia nói chuyện, là vì, vì cầu tình cho phu quân ngươi? Ngươi tiếp cận A Nguyệt cũng như vậy??"
Cố Vân Đông: "..."
Ha??
À, nghĩ như vậy hình như cũng có đạo lý, đúng logic mà.
Nhưng cô thực sự không có ý tưởng này.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới viện của tiểu quận chúa Dịch Tâm Nguyệt, tiểu cô nương đã sớm ở cửa viện chờ, nhìn thấy người tới là Cố Vân Đông, ánh mắt sáng ngời, trên mặt nở nụ cười thật lớn.
Hai cái chân ngắn nhanh chóng chạy tới, ôm lấy eo Cố Vân Đông.
"Vân Đông tỷ tỷ, sao lại là tỷ? Sao tỷ lại tới đây?”
Tiểu cô nương không mặc trang phục lộng lẫy như ngày đó, hôm nay trên đầu chỉ buộc hai túi tóc nhỏ, đeo khăn cổ ấm áp, nhìn rất dễ thương.
Cố Vân Đông lập tức mềm lòng, cô cười kéo kéo tóc cô bé: "Ta tới tặng quà cho muội.”
Mấy người hầu cách đó không xa nhìn một màn này đều kinh hãi, tiểu quận chúa ghét nhất là người khác động tóc mình.
Người này là ai, lá gan cũng quá lớn rồi.
Nhưng mà không nghĩ tới, sau một khắc tiểu quận chúa lại cọ đầu mình vào lòng bàn tay Cố Vân Đông: "Lễ vật gì vậy? Ta muốn xem.”
Đồng Thủy Đào đưa cái hộp về phía trước, mở ra cho cô bé xem.
Tiểu cô nương trợn tròn mắt: "Oa, một con gà trống lớn, còn có bột mì trắng, cái này là cái gì? Và cái này."
Mọi người: " ..." Tiểu quận chúa giọng điệu của ngài quá khoa trương rồi.
Hơn nữa, ai lại tặng gà và bột mì làm quà?
Vậy cũng quá keo kiệt rồi, quận vương phủ bọn họ cái gì cũng có, tiểu quận chúa cái gì tốt mà chưa từng thấy qua?