Chương 739: Một thùng gà KFC
Cố Vân Đông bất ngờ nhìn tiểu cô nương một cái, tiểu quận chúa cũng biết gà trống?
Cô còn tưởng rằng tiểu cô nương được ăn ngon mặc đẹp mà lớn lên như cô bé, sẽ không biết đến khói lửa nhân gian bình thường cơ đấy.
Quả nhiên là cô kiến thức còn nông cạn, suy nghĩ một cách quá phiến diện rồi.
Vẻ mặt Viên Tư Nặc ở một bên cũng kinh ngạc, nàng cùng tiểu biểu muội tiếp xúc nhiều, đương nhiên hiểu rất rõ cô bé.
Con bé thân thiện với mọi người như vậy từ khi nào? Thật sự là chỉ mới gặp qua Thiệu phu nhân này một lần thôi sao?
Sao Viên Tư Nặc lại cảm thấy, tiểu biểu muội như đang nói tốt để lấy lòng vị Thiệu phu nhân này vậy?
Nàng cảm thấy có chút loạn.
Cố Vân Đông đã đứng dậy: "Những thứ này đều là nguyên liệu nấu ăn, ta mang tới để làm đồ ăn ngon cho muội, cam đoan muội sẽ thích."
"Thật sao?"
Đồ ăn ngon? Dịch Tâm Nguyệt nuốt nước miếng.
Kỳ thật ngày hôm qua lúc biểu tỷ trở về, có mang về cho nàng một miếng bánh ngọt nhỏ, hình như nói là Cố tỷ tỷ làm ra. Rất ngon, nhưng mẫu phi thật xấu, nàng mới ăn hai miếng, còn lại đều bị mẫu phi ăn hết.
Chẳng lẽ hôm nay vẫn còn bánh ngọt nhỏ sao?
Tiểu cô nương hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô, bộ dáng rất chờ mong.
Cách đó không xa, tầm mắt Viên Tư Nặc cũng dính chặt vào cái hộp thức ăn kia.
Cố Vân Đông hỏi vị trí phòng bếp, rồi mang theo Đồng Thủy Đào đi qua.
Song Thú Viên có phòng bếp nhỏ, hiện giờ còn có hai đầu bếp đang bận rộn ở bên kia.
Cố Vân Đông tiến vào, bảo người đi ra ngoài trước.
Có tiểu quận chúa ở đây, đầu bếp cũng không nói cái gì, cúi đầu rời đi.
Lúc này Cố Vân Đông mới bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, bánh ngọt trà sữa cô không làm nữa, làm một thùng gà kfc đi, có việc cầu người, nên thể hiện tốt một chút.
Đồng Thủy Đào sức lực lớn, chặt thịt gà cho cô.
Cố Vân Đông thấy tầm mắt tiểu quận chúa không ở đây, nhỏ giọng nói: "Muội đi hỏi thăm Trương Nghênh Nguyệt, cẩn thận một chút.”
"Vâng, tiểu thư."
Đồng Thủy Đào đang định đốt lửa cho Cố Vân Đông, đột nhiên ôm bụng, hỏi nhà tranh ở đâu, sau đó liền đi ra ngoài.
Tiểu quận chúa không để trong lòng, Viên Tư Nặc ngược lại bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Nhưng sau một khắc, tầm mắt của nàng lại tập trung vào con gà trong tay Cố Vân Đông, rất nhanh đã dời đi lực chú ý.
Sợ dầu bắn tung tóe đến tiểu quận chúa, Cố Vân Đông nói các nàng đi ra ngoài trước.
Viên Tư Nặc biết, bình thường mỹ thực đều có bí kíp, nhất định không thể truyền ra ngoài.
Cho nên nàng dắt tiểu quận chúa đi đến cửa phòng bếp nhỏ, ngoài cửa không chỉ có các nàng, còn có hạ nhân của Song Thú Viên này, tất cả đều tò mò không thôi.
Nhưng mà không bao lâu, bên trong truyền đến mùi thơm ngào ngạt, mùi vị nồng đậm kích thích nước miếng bắt đầu tiết ra.
Tiểu quận chúa rầm rì nói nhỏ: "Biểu tỷ, món này quá thơm rồi, quá thơm, ta muốn ăn.”
Viên Tư Nặc trong lòng khóc lóc, nàng cũng muốn ăn.
Hôm qua nàng ở Tần phủ ăn bánh ngọt, váng sữa, trà sữa, nhưng gà rán gì đó nàng chưa từng ăn qua.
Thơm như vậy, hương vị chắc chắn không thua kém những loại bánh ngọt kia.
Trong phòng bếp nhỏ hương thơm càng ngày càng dậy mùi, ngay khi tiểu quận chúa thiếu chút không nhịn không được muốn đi vào, rốt cuộc Cố Vân Đông cũng bưng khay đi ra.
Ánh mắt mọi người sững sờ nhìn đồ vật trên khay, không khống chế được nuốt nước miếng.
Đồ ăn trực tiếp bưng đến Song Thú viên, khay vừa đặt lên bàn, tiểu quận chúa nhịn không được cầm lấy đũa.
"Hiện vẫn còn nóng, chờ một chút." Tuy nói gà rán phải ăn khi còn nóng mới ngon, nhưng lúc này mới ra khỏi nồi, tiểu cô nương còn bé rất dễ bị bỏng.
Tiểu quận chúa chỉ có thể nhẫn nại chờ, cũng chỉ một lát sau, cô bé không nhịn được nữa, bắt đầu động thủ.
Nhưng mà, tiểu quận chúa tay nhỏ nên lực đạo không đủ, mặc dù đùi gà rán không lớn, nhưng dùng đũa cũng không dễ gắp.
Ma ma phía sau cô bé vội vàng nói: "Tiểu quận chúa, để lão nô giúp người. "
Tiểu cô nương không đáp lại, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, trông mong mở miệng: "Vân Đông tỷ tỷ."
Cố Vân Đông: "..."
Cô vuốt trán, cầm lấy một con dao gọt hoa quả, tay kia cầm đũa, cứ như vậy dùng lưỡi dao trái cây cắt ra hai miếng thịt đùi gà.
Đó là lý do hôm qua ở Tần phủ cô không làm gà rán.
Những vị phu nhân tiểu thư kia uống trà ăn điểm tâm thì không thành vấn đề, nhưng các nàng tuyệt đối sẽ không lấy tay cầm đùi gà gặm trước mặt mọi người.
Kỳ thật lúc trước ở phủ Tuyên Hòa, ngay từ đầu gà rán cũng bán không tốt.
Mặc dù hương vị cực kỳ thơm ngon, nhưng vừa nhìn đã thấy không thể giữ hình tượng, không ít người cũng chỉ có thể liều mạng khắc chế chính mình.
Về sau, khi có người muốn ăn, đều đặc biệt đặt chỗ ở phòng riêng.
Ở trong phòng riêng tự tại hơn nhiều, có thể không cần để ý hình tượng, muốn ăn thì ăn.
Hiện tại kinh thành bên kia nhiều phòng riêng hơn, việc kinh doanh gà rán này, không chừng cũng sẽ không kém.
Cố Vân Đông cắt đùi gà ra, mùi hương kia càng thêm kích thích, ở khoảng cách gần thậm chí còn có thể nghe được tiếng giòn tan, quả thực không ăn cũng cảm thấy đây là mỹ vị.
Tiểu quận chúa rất nhanh gắp một miếng thịt đùi gà ăn, sau một khắc ánh mắt sáng lên.
"Ngon, ngon, ta chưa bao giờ ăn thịt gà ngon như vậy. Vừa thơm vừa giòn, còn đặc biệt mềm, ta còn muốn, Vân Đông tỷ tỷ.”
Cố Vân Đông lại cắt thêm hai miếng nữa, lúc này không đợi cô bé đưa tay lấy. Có một bàn tay thò ra, trực tiếp gắp vào miệng.
Tiểu quận chúa phẫn nộ nhìn về phía biểu tỷ của mình.
Viên Tư Nặc lại hơi nhắm hai mắt lại, cảm thụ được hương vị giòn tan trên đầu lưỡi: "Màu sắc vàng rộn, bên ngoài mềm mại, hương thơm đậm đà bốn phía, quả thực làm cho người ta nhớ mãi không quên.”
Thật ngon, so với trà sữa bánh ngọt hôm qua thì nàng ấy thích gà rán hơn.
Viên Tư Nặc mở mắt ra, không đợi động tác chậm chạp của Cố Vân Đông, dứt khoát tự mình động thủ.
Cho đến khi ăn xong toàn bộ đùi gà, nàng mới nhìn về phía Cố Vân Đông: "Tân Minh Các khai trương, sẽ bán cái này sao?”
"Sẽ."
"Thật tốt quá."
Viên Tư Nặc không nhịn được hoan hô một tiếng.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, cô nương này cũng giống như Khả Khả nhà cô, đều thích ăn hàng ah.
Nhưng, sao Thủy Đào còn chưa trở về?
Cố Vân Đông mắt thấy một lớn một nhỏ ăn cũng được kha khá rồi, nghĩ chính là lúc mở miệng.
Bởi vậy cô cầm khăn lau miệng cho tiểu quận chúa, nói: "Tiểu quận chúa..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên truyền đến một giọng nói có chút quen thuộc.
"Tiểu quận chúa, tiểu quận chúa, nô tỳ vừa mới đi..."
Lúc vào cửa tiếng nói đột nhiên dừng lại, ma ma phía sau tiểu quận chúa quát lớn nàng ta một câu: "Liễu Oanh, ngươi làm gì vậy? Sao lại kêu gào như vậy còn có chút quy củ không?”
Nói xong, ma ma kia nháy mắt với Liễu Oanh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu quận chúa có khách ở đây.”
Liễu Oanh vội vàng cúi đầu, bước nhỏ đi vào, thỉnh an Dịch Tâm Nguyệt.
Viên Tư Nặc nhìn nàng ta một cái, lông mày khẽ nhíu lại: "Liễu Oanh, ngươi đi đâu vậy? Ngươi không ở bên cạnh biểu muội hầu hạ, chạy loạn khắp nơi cái gì?”
"Nô tỳ, nô tỳ..." Liễu Oanh đang muốn tìm cớ.
Ma ma kia lập tức nặn ra vẻ mặt tươi cười trả lời: "Bẩm tiểu thư nói, là lão nô bảo Liễu Oanh hỗ trợ đi tìm đồ.”
Liễu Oanh vội vàng gật đầu: "Đúng, đúng, ta đi tìm đồ.”
Nhưng mà vừa ngẩng đầu, nàng ta lại nhìn thấy Cố Vân Đông đang ngồi ở chỗ đó.