Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 741 - Chương 741. Cô Phải Đưa Người Đi

Chương 741. Cô phải đưa người đi Chương 741. Cô phải đưa người đi

Chương 741: Cô phải đưa người đi

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, cảm thấy những chuyện Dịch Tử Lam làm, kỳ thật cũng không cần phải giấu diếm.

Nên để cho mọi người biết bộ dạng hẹp hỏi của hắn.

Nghĩ đến đây, Cố Vân Đông thở ra một hơi, vừa đi vừa nói: "Viên cô nương nếu biết trượng phu ta là Thiệu Thanh Viễn, vậy khẳng định cũng biết hắn và quận vương gia có ân oán.”

Viên Tư Nặc gật gật đầu: "Biết.”

Cố Vân Đông nhìn thoáng qua tiểu quận chúa mơ mơ màng màng muốn nghe lén, cảm thấy vẫn không nên gây họa cho đóa hoa của tổ quốc thì tốt hơn, cho nên hạ thấp giọng nói với Viên Tư Nặc: "Quận vương gia muốn gây khó dễ với trượng phu ta, cho nên mới đặc biệt tìm Trương Nghênh Nguyệt đến quyến rũ hắn, nhưng bị ta nhìn thấu, hôm nay Trương Nghênh Nguyệt muốn cải tà quy chính không định giúp quận vương gia nữa, việc này là không thể nào, nên quận vương gia muốn tìm nàng tính sổ.”

Viên Tư Nặc nghe được trợn to hai mắt, không dám tin nhìn cô: "Ngươi, ngươi nói thật sao?”

"Thật."

Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới tiền viện.

Cố Vân Đông liếc mắt một cái đã thấy Trương Nghênh Nguyệt quỳ gối trong viện mồ hôi lạnh toát ra.

Trên lưng nàng còn có vết máu, thoạt nhìn đúng là mới bị đánh.

Trương Nghênh Nguyệt sắc mặt trắng bệch, thân thể quỳ trên đất lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp ngã về phía trước. Cố Vân Đông cả kinh, bước nhanh lên, trước khi đầu nàng ấy đập xuống đất đã kéo được người lại.

Trương Nghênh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt hơi nheo lại, khi thấy rõ người trước mặt là ai, nàng nhất thời kinh ngạc: "Chủ, chủ nhân, sao lại là người?”

"Không phải ngươi nói không sao sao? Ngươi thấy bây giờ ngươi giống bộ dạng không sao?”

Cố Vân Đông nhíu chặt mày, Trương Nghênh Nguyệt mặt trắng bệch cười cười.

Cố Vân Đông còn muốn nói cái gì, nhưng dưới hành lang cách đó không xa đã có người vội vàng chạy tới: "Ngươi làm gì vậy? Người này là quận vương gia bảo quỳ ở đây, ngươi cũng đừng xen vào việc của người khác.”

Người nọ thoạt nhìn là một tiểu quản sự, hắn vừa tới đã hét về phía Cố Vân Đông.

Tiểu quận chúa ở một bên lập tức xông tới đẩy hắn một cái: "Không cho phép nói Vân Đông tỷ tỷ.”

Tiểu quản sự kia lúc này mới thấy rõ người trước mặt, sợ tới mức giật mình, vội vàng quỳ xuống: "Thì ra là tiểu quận chúa và biểu cô nương tới, nô tài đáng chết, nhất thời nóng nảy, ngữ khí hơi cao một chút, quận chúa thứ tội.”

Tiểu quận chúa hừ lạnh một tiếng, nói với hắn: "Vị cô nương này chúng ta phải mang đi, không có vấn đề gì chứ?”

Tiểu quản sự kia khó xử: "Tiểu quận chúa, đây là vương gia phân phó, cô nương này không quỳ đủ ba canh giờ không được đi, chuyện này, lúc này mới nửa canh giờ mà thôi. Nếu Vương gia biết, nô tài không gánh nổi."

“Vậy ta mặc kệ, ta sẽ mang đi." Tiểu quận chúa dùng sức dậm chân: "Ta là quận chúa, ngươi dám không nghe lời ta, ta cho người đánh ngươi.”

Tiểu quản sự nhất thời cười khổ.

Bên kia Cố Vân Đông đã giao Trương Nghênh Nguyệt cho Đồng Thủy Đào đỡ, cô quay đầu nhìn về phía tiểu quản sự kia, nói: "Vậy ngươi đi tìm quận vương gia, nói Cố Vân... Thê tử Thiệu Thanh Viễn ở đây, muốn mang Trương Nghênh Nguyệt đi, hắn sẽ đi ra.”

Tiểu quản sự nhíu mày, liếc xéo Cố Vân Đông một cái.

Viên Tư Nặc quát: "Còn không mau đi?”

Tiểu quản sự vội vàng đáp ứng, nhanh chóng chạy đi tìm Dịch Tử Lam.

Lúc này Cố Vân Đông mới quay đầu lại, hỏi Trương Nghênh Nguyệt: "Ngươi thế nào? Còn ổn chứ?”

"Không có việc gì, Quận vương gia chỉ muốn cho ta một giáo huấn, không đánh chết."

Cố Vân Đông liếc mắt nhìn vết máu trên quần áo phía sau nàng một cái, là không xuống tay chết, nhưng giáo huấn này cũng tuyệt đối không nhẹ được.

Dịch Tử Lam một lát sau đã tới, trời lạnh, còn cầm một cái quạt, phía sau có vài người.

Hắn vừa đến đình viện, lập tức có người bưng một cái ghế tới, Dịch Tử Lam ngồi lên.

Tiểu quận chúa và Viên Tư Nặc phía sau Cố Vân Đông hành lễ trước, Dịch Tử Lam hơi gật đầu một cái, lập tức nhìn về phía Cố Vân Đông: "Thiệu phu nhân, lại gặp mặt rồi. Không nghĩ tới ngươi lại ở trong quận vương phủ, bổn vương còn tưởng rằng ngươi ở Thiệu gia.”

Cố Vân Đông bất ngờ nhìn về phía hắn: "Vương gia cho người đi tìm ta?”

Dịch Tử Lam: "..." Hắn đã nói gì sao? Tại sao nàng ta có thể đoán được? Nương tử của Thiệu Thanh Viễn thông minh như vậy làm gì?

Cố Vân Đông nheo mắt lại, thì ra là như thế, hôm qua hắn ở Tần phủ bị Thiệu đại ca làm mất mặt mũi. Trước mặt mọi người, hắn đáp ứng không làm khó Thiệu đại ca nữa, hiện giờ, dĩ nhiên là chuyển mục tiêu lên người mình.

Mẹ nó người này còn có thể hẹp hòi hơn một chút nữa không?

Phiền chết rồi.

Cố Vân Đông hít sâu một hơi: "Hiện tại ta đứng ở đây, có thể để ta mang Trương Nghênh Nguyệt đi không?” Trách không được muốn Trương Nghênh Nguyệt quỳ ba canh giờ, còn sai người đi tìm mình, hóa ra chính là để cô đến cứu Trương Nghênh Nguyệt đi?

Dịch Tử Lam cười ha ha một tiếng: "Thiệu phu nhân thật sự biết đùa, Trương Nghênh Nguyệt phản bội bổn vương, đây là điều nàng ta nên chịu. Bổn vương tuy rằng không phải là kẻ độc ác gì, nhưng cũng không phải người hiền lành. Đối đãi với phản đồ, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua. Hôm nay Thiệu phu nhân muốn đưa nàng ta đi, vậy mặt mũi bổn vương phải đặt ở đâu?”

“Quận vương gia có điều kiện gì?”

Dịch Tử Lam lại cười: "Điều kiện à, bổn vương ngẫm lại xem. "

Cố Vân Đông nghiến rang: "Xin Vương gia nắm chặt thời gian." Nếu Trương Nghênh Nguyệt bị trì hoãn thêm nữa, cho dù chỉ là thương nhẹ cũng phải biến thành bệnh nặng.

Dịch Tử Lam cười, đột nhiên vỗ tay: "Có rồi, bổn vương nghĩ, lần trước nói để trượng phu của ngươi làm hạ nhân cho ta một năm, kết quả bởi vì các loại nguyên nhân mà không thể thực hiện được, không bằng như vậy, ngươi ở quận vương phủ làm hạ nhân một năm, ta sẽ buông tha nàng, thế nào?"

Cố Vân Đông: "..." Hắn có sở thích đặc biệt đối với hạ nhân đúng không?

"Quận vương gia, ngài xác định?"

"Thế nào, ngươi đồng ý?"

"Ta thì không có vấn đề gì, nhưng ta sợ rằng trong vòng chưa đầy ba ngày, trượng phu ta sẽ đến cửa. Đến lúc đó quận vương phủ của ngài, đại khái sẽ bị hắn phá hủy. Đương nhiên, ngài không cần sợ hắn, dù sao hắn cũng chỉ là một đại phu hôm qua ở trước mặt đông đảo quan to hiển quý lộ ra chút thực lực của mình mà thôi, đại khái cũng không ai chú ý đến chuyện thê tử của hắn bị ép trở thành hạ nhân quận vương phủ, cũng không có người nhớ tới vương gia nói những lời như không làm khó Thiệu Thanh Viễn kia. Ừ, ta thì không có vấn đề gì.”

Dịch Tử Lam: "..."

Hắn “ba” khép quạt lại, cầm quạt từ xa chỉ cô: "Được, quả nhiên miệng lưỡi sắc bén, hôm qua xem ra ta lĩnh giáo còn chưa đủ. Nếu Thiệu phu nhân đã nói như vậy, không bằng như vậy, trong viện sau của ta có mấy con chó, nếu ngươi có thể làm cho hai con chó kia của ta ngoan ngoãn nghe lời ăn mướp đắng này hơn nữa không cắn ngươi, ta sẽ thả nàng ta.”

Nghe được hai con chó, Đồng Thủy Đào phía sau không khỏi sờ sờ mũi.

Dịch Tử Lam đã xoay người phân phó người đi dắt hai con chó kia tới.

Vẻ mặt đắc ý của hắn, thật sự cực kỳ thiếu nợ.

Cố Vân Đông đen mặt, cô không hiểu ngôn ngữ của thú vật, lại không quen con chó kia, thuyết phục thế nào??

Người trong viện đều biết quận vương gia đây là đang làm khó Cố Vân Đông.

Viên Tư Nặc thấy thế, hơi có chút sốt ruột, nàng nghĩ đến lời mình nói muốn giúp Cố Vân Đông, lúc này liền tiến lên một bước.

Bình Luận (0)
Comment