Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 742 - Chương 742. Phụ Vương Mau Cứu Con

Chương 742. Phụ vương mau cứu con Chương 742. Phụ vương mau cứu con

Chương 742: Phụ vương mau cứu con

Nhưng mà, không đợi Viên Tư Nặc mở miệng, tiểu quận chúa bên cạnh nàng đã nhanh chóng vọt tới.

Cô bé ôm lấy đùi Dịch Tử Lam, lắc lắc hắn làm nũng: "Phụ vương phụ vương, người đừng làm khó Vân Đông tỷ tỷ. Vân Đông tỷ tỷ là người tốt như vậy, sao người nhẫn tâm bắt nạt nàng? Cẩu cẩu của người thật hung dữ, nếu chúng cắn Vân Đông tỷ tỷ, sẽ chết đấy. Phụ vương, người thả Trương cô nương kia đi, người xem nàng đã bị người đánh đến trên người toán là máu.”

Dịch Tử Lam cúi đầu nhìn cô bé: "Từ khi nào con đã bị nàng ta mua chuộc rồi? Gọi thân mật như vậy.”

"Con không bị mua chuộc." Tiểu quận chúa rất nghiêm túc nói: "Vân Đông tỷ tỷ của con rất lợi hại, tỷ ấy cái gì cũng hiểu, học vấn còn cao hơn phu tử, cái mà phu tử không biết tỷ ấy đều biết. Con rất thích Vân Đông tỷ tỷ, phụ vương, người thả các nàng có được không?”

Dịch Tử Lam ngạc nhiên, nữ nhi của mình hắn vẫn hiểu rõ.

Bởi vì tính tình giống hắn, cho nên cho tới nay đối với ai cũng không phục.

Lúc này mới quen biết Thiệu phu nhân bao lâu? Đã nói nàng ta lợi hại rồi?

"Phụ vương..." Tiểu cô nương làm nũng: "Chỉ cần phụ vương thả các nàng ra, con có thể đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của phụ vương.”

“Ồ, hy sinh lớn như vậy sao?” Dịch Tử Lam cười cười liếc Cố Vân Đông một cái, lập tức thân thể dựa về phía sau, nửa điểm đường sống cũng không lưu: "Đã như vậy, ta càng không thể dễ dàng buông tha nàng ta.”

Tiểu cô nương nhất thời nóng nảy, sao lại cảm giác giống như biến khéo thành vụng?

Trên trán cô bé toát mồ hôi, hết lần này tới lần khác Dịch Tử Lam còn nói với hộ vệ phía sau: "Đưa tiểu quận chúa về Song Thú Viên, bổn vương giờ có chính sự phải xử lý.”

"Vâng." Hộ vệ phía sau đáp một tiếng, lập tức muốn tiến lên.

Tiểu quận chúa thấy thế, nhanh chóng buông tay ôm đùi ra, sau đó chạy đến bên cạnh Cố Vân Đông.

Cô bé rất sốt ruột nói với Cố Vân Đông: "Vân Đông tỷ tỷ, tỷ mau bắt muội.”

Cố Vân Đông không rõ nguyên nhân, nhưng nhìn cô bé gấp đến độ mặt đỏ lên, chỉ có thể nghe lời nắm lấy cô bé.

Sau đó, cả đình viện đều nghe được tiếng thét chói tai của tiểu quận chúa: "Phụ vương, phụ vương xem, nàng bắt con rồi. Người mau thả Trương cô nương đi, bằng không nàng sẽ giết con, phụ vương con sợ."

Cố Vân Đông: "..."

Dịch Tử Lam: "..."

Viên Tư Nặc: "..."

Những người khác trong đình viện: "..."

"Phụ vương, người mau đáp ứng yêu cầu của nàng ah. Người thả các nàng đi, chuẩn bị xe ngựa cho các nàng, các nàng đại khái phải giữ con cho đến khi an toàn về nhà mới thả, con muốn đi nhà Vân Đông tỷ tỷ một chuyến, tạm thời không gặp được người, ô ô..."

Cố Vân Đông vuốt trán, dở khóc dở cười buông tay ra.

Không nghĩ tới một khắc sau tiểu quận chúa lập tức chui vào trong ngực cô, tiếp tục hét về phía Dịch Tử Lam: "Phụ vương, ô ô..."

Khóe miệng Dịch Tử Lam co giật một chút, giờ khắc này đặc biệt không muốn thừa nhận đây là nữ nhi của hắn.

Một người thông minh như hắn, làm sao có thể sinh ra nữ nhi ngu ngốc như vậy?

"A Nguyệt, không được hồ nháo."

"Con không có."

Dịch Tử Lam đứng lên, chỉ chỉ hộ vệ bên cạnh: "Mang nó trở về, mang trở về.”

Hộ vệ kia muốn động thủ, lúc này hạ nhân ban nãy chạy ra ngoài để dắt chó tới hoảng loạn chạy đến.

Sắc mặt của hắn có chút không thích hợp: "Vương gia, A Hổ và Thiên Lang hiện tại đang hôn mê bất tỉnh."

"Ngươi nói gì?" Dịch Tử Lam quay đầu.

Hạ nhân kia trán đổ mồ hôi, nhỏ giọng nói: "Nô tài tìm đại phu xem qua, nói là ăn nhầm cái gì, ngược lại không có gì lo lắng đến tính mạng."

“Ai đã làm? Còn người canh gác thì sao?”

Hạ nhân kia hơi cúi đầu, cũng không dám trả lời.

Người trông coi đương nhiên là lười biếng, dù sao A Hổ và Thiên Lang là chó của Quận vương gia, trong phủ này trên dưới ai dám trêu chọc?

Huống chi cả hai đều rất hung dữ, đi theo Vương gia săn đuổi con mồi rất thuần thục, có năng lực tự bảo vệ mình. Ngày thường hạ nhân trong phủ nghe được tiếng sủa của chó sẽ hoảng sợ, hơn phân nửa đều nơm nớp lo sợ đi đường vòng.

Cho nên người trông coi thỉnh thoảng cũng không quá để ý, hôm nay yên lặng chạy đi uống rượu, vừa vặn không có ở đây.

Nào ngờ lại xảy ra chuyện ở thời điểm mấu chốt này? Cũng không biết là ai đã làm điều đó.

"Ngươi mau đi điều tra cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, xem ai xuống tay." Dịch Tử Lam tức giận đùng đùng, quạt trong tay bị hắn mở ra, tiếng quạt bùm bụp.

Hạ nhân kia vội vàng đáp ứng: "Vâng.”

“Đi, ta đi xem A Hổ.”

Dịch Tử Lam xoay người muốn đi thăm hai con chó của hắn.

Nhưng mà đi vài bước rồi lại dừng lại, nhìn về phía Cố Vân Đông đang đứng trong đình viện.

Hạ nhân kia thấy thế, vội vàng nói: "Vương gia yên tâm, đại phu nói A Hổ và Thiên Lang ngủ một giấc sẽ tỉnh lại, cũng không có gì đáng ngại. "

"Ngươi chắc chắn?"

"Vâng."

Thế nhưng Dịch Tử Lam vẫn lo lắng, suy nghĩ một chút, dứt khoát nói: "Ngươi đi khiêng bọn chúng đến bên này cho bổn vương xem một chút."

“Nô tài đi ngay."

Người đàn ông vội vàng rời đi.

Dịch Tử Lam chép chép miệng, một lần nữa ngồi trở lại ghế dựa.

Hắn nhìn về phía Cố Vân Đông, cô kỳ thật vừa rồi cũng nghe được một chút, tầm mắt của cô nhịn không được hướng về phía Đồng Thủy Đào.

Còn nhớ lúc trước nàng ấy nói mình cùng chó đánh nhau...

Đồng Thủy Đào yên lặng cúi đầu, nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết.

Bên kia Dịch Tử Lam nhẹ gõ ngón tay trên tay vịn ghế dựa, cau mày nhìn chằm chằm Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông nghĩ đại khái là bắt chó ăn mướp đắng không được rồi, Vương gia này chắc chắn đang nghĩ phương thức khác làm khó mình.

Chỉ là không biết hắn còn có thể nghĩ ra yêu cầu biến thái gì.

Nhưng cô không có thời gian chờ hắn chậm rãi suy nghĩ, Trương Nghênh Nguyệt còn phải đưa về trị liệu.

Bởi vậy Cố Vân Đông dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi: "Quận vương gia rốt cuộc có điều kiện gì cứ việc nói là được, nếu cứ tiếp tục kéo dài, Trương Nghênh Nguyệt xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn ý nghĩa nữa gì nữa rồi.”

Dịch Tử Lam liếc xéo cô một cái: "Gấp cái gì?"

Hắn ngồi thẳng người, chuôi quạt bỗng nhiên gõ vào lòng bàn tay mình một cái: "Có rồi.”

Cố Vân Đông híp mắt, chờ hắn hạ văn.

Dịch Tử Lam lại cười như hồ ly, nói: "Ngày mai ta và thế tử Từ Quốc Công phủ có một trận trao đổi. Hắn gần đây có được thứ mới lạ, luôn nói chúng ta đều chưa từng thấy qua. Ta không phục, tất nhiên phải đưa ra thứ mới lạ hơn so với hắn. Đáng tiếc đến bây giờ, trong tay ta vẫn không có thứ thích hợp.”

Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt tràn đầy khó xử.

Khóe miệng Cố Vân Đông co giật hai cái, trao đổi cái gì? Nói thì thật dễ nghe, đây không phải là đánh cuộc sao?

Những con cháu nhà giàu các ngươi thật sự là ăn no không có việc làm, ngày ngày đi kiếm chuyện, muốn thể hiện bản thân có nhiều năng lực.

Dịch Tử Lam cười: "Thế nào? Không bằng, ngươi chuẩn bị cho ta một cái gì đó phù hợp đi?”

Hắn nói xong lại dựa về phía sau ghế: "Đương nhiên, thứ này phải mới lạ hơn so với thứ của Từ thế tử, tốt nhất là có thể làm cho hắn tự ti xấu hổ, quan trọng hơn là, bổn vương muốn thắng. Nếu ngươi hại bổn vương thua, vậy có chút không xong rồi.”

Bình Luận (0)
Comment