Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 743 - Chương 743. Cố Vân Đông Đáp Ứng

Chương 743. Cố Vân Đông đáp ứng Chương 743. Cố Vân Đông đáp ứng

Chương 743: Cố Vân Đông đáp ứng

Cố Vân Đông thờ ơ nhìn bộ dạng hưng trí bừng bừng của Dịch Tử Lam.

Cô mới không tin tên cẩu Vương gia này chưa chuẩn bị được đồ tốt, không phải là muốn làm khó cô, cảm thấy cô là một người nông thôn cái gì cũng không có. Đừng nói cái gì mới lạ, đoán chừng ngay cả cái gọi là mới lạ cũng không biết.

Cố Vân Đông mím môi, trong lòng cười ha ha.

Thứ mới lạ ah, ta sợ đến lúc đó lấy ra sẽ dọa chết ngươi.

Nhưng nhìn biểu tình của Dịch Tử Lam, bộ dạng chế diễu, cô cũng không đành lòng làm hắn thất vọng.

Bởi vậy Cố Vân Đông nhíu mày, rất khó xử mở miệng: "Vương gia vẫn nên đưa ra yêu cầu khác đi, năng lực của ta có hạn, kiến thức cũng ít, ngay cả ngài cũng không có thứ gì thích hợp, ta càng không có khả năng có.”

“Haizz, lời này cũng không thể nói như vậy, ta vẫn tin tưởng ngươi, ngươi xem Thiệu Thanh Viễn nhà các ngươi rất có năng lực đúng không? Hắn ngay cả phương pháp phòng bệnh đậu mùa cũng biết, cái này cũng là mới lạ rồi đúng không? Nếu không ngươi quay về hỏi hắn ta xem? Không chừng hắn sẽ có biện pháp.”

Cố Vân Đông vẫn cau mày, tiểu quận chúa ở một bên nóng lòng vô cùng, vội vàng kéo tay cô nói: "Vân Đông tỷ tỷ tỷ đừng nóng vội, trong phòng muội có rất nhiều đồ, lát nữa tỷ đi theo muội xem một chút, chọn một hai thứ là được rồi.”

Dịch Tử Lam: "..." Rốt cuộc con ở bên nào?

Hắn trừng mắt nhìn nữ nhi đang lo lắng của mình một cái, tiếp tục nhìn Cố Vân Đông.

Nhìn vẻ mặt của cô càng rối rắm khó coi, hắn lại càng vui vẻ.

Rốt cuộc, đợi đến khi Trương Nghênh Nguyệt bên cạnh thống khổ phát ra tiếng rên rỉ, Cố Vân Đông mới phục hồi tinh thần, trên mặt hiện lên một tia nôn nóng, bất chấp tất cả, lập tức gật đầu.

"Được, ta đáp ứng."

Dịch Tử Lam cười ha ha: "Đây chính là ngươi nói, nếu như ngươi lấy ra đồ tùy tiện lừa gạt bổn vương, không đủ mới lạ, không thể thắng Từ thế tử, vậy ngươi nói xem, ngươi nên bồi thường tổn thất bổn vương như thế nào?”

Cố Vân Đông nói: "Vậy sẽ cho hai con chó của vương gia ăn mướp đắng.”

“Ha ha ha ha, tốt, bổn vương đã nói trước rồi. A Hổ và Thiên Lang dã tính khó thuần hóa, tính tình nóng nảy hung hãn, nếu cắn đứt tay ngươi, đó cũng là ngươi tự tìm.”

Tiểu quận chúa ở một bên liên tục gật đầu: "Đúng vậy, Vân Đông tỷ tỷ, chó của phụ vương rất hung dữ, lần trước còn cướp hoa đầu của muội, muội rất tức giận.”

Cố Vân Đông sờ sờ đầu cô bé: "Không sao, ngày mai ta nhất định sẽ thắng trận đấu.”

Dịch Tử Lam cười nhạo: "Lời này nói thật dễ nghe.”

Hắn phất phất tay, hộ vệ phía sau lập tức xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, có hai người bưng một cái bàn tới, hộ vệ kia cũng mang theo bút mực giấy mực đặt ở trên bàn.

Dịch Tử Lam liếc Cố Vân Đông một cái, cúi đầu bắt đầu viết.

Chỉ chốc lát sau, một tờ khế ước đã viết xong.

"Biết chữ không?"

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, gật đầu.

Dịch Tử Lam: "Vậy tốt, miệng nói sẽ không có bằng chứng, xem khế thư này, nếu không thành vấn đề, thì ký tên đi.”

Cố Vân Đông tiến lên vài bước, cầm lấy khế thư kia.

Khế thư cũng đơn giản, chính là nói rõ tình huống một chút, cũng rất rõ ràng.

Cố Vân Đông thở ra một hơi, ký tên chấp thuận ở phía trên.

Khế thư có hai bản, tự cô lưu lại một bản.

"Hiện tại, ta có thể dẫn người đi chưa?"

Dịch Tử Lam khoát tay: "Tùy ngươi.”

Cố Vân Đông nháy mắt với Đồng Thủy Đào, nàng ấy lập tức thật cẩn thận cõng Trương Nghênh Nguyệt lên.

Viên Tư Nặc thấy thế, lập tức nhỏ giọng nói: "Trong vương phủ có nữ y, trước tiên dẫn người đến phòng khách, để nữ y xem một chút đi.”

Viên Tư Nặc cũng rất bất đắc dĩ, nàng đã nói là đến hỗ trợ, kết quả cái gì cũng không kịp nói, lại để Cố Vân Đông ký vào khế thư ngàn khó vạn khó này.

Cố Vân Đông nhìn tình huống của Trương Nghênh Nguyệt một chút, gật đầu, để Đồng Thủy Đào cõng người đi vào phòng khách.

Các nàng vừa đi, hai con chó của Dịch Tử Lam bên này cũng được đưa tới.

Dịch Tử Lam cúi đầu nhìn một chút, nhíu mày: "Sao lại thiếu mất hai nhúm lông?”

Hạ nhân không dám lên tiếng, Dịch Tử Lam đứng dậy: "Dẫn ta đến cẩu viện xem một chút.”

"Vâng."

Dịch Tử Lam mang theo thủ hạ cùng rời đi.

Tiền viện lớn như vậy, trong nháy mắt trở nên trống rỗng.

Mà giờ phút này ở một hành lang cách tiền viện không xa, lại có mấy người đứng.

Nữ tử đi đầu tuổi không lớn, lại ăn mặc hoa quý tư thái ung dung.

Mắt thấy bóng dáng Dịch Tử Lam dần dần biến mất không thấy nữa, nàng mới mặt không chút biểu cảm xoay người, nhìn về phía hai người trước mặt: "Đây chính là người ngươi nói, người kia muốn thông đồng với Vương gia??”

Liễu Oanh và Phúc ma ma sắc mặt trắng bệch, cuống quít quỳ xuống: "Vương phi thứ tội, nô tỳ, nô tỳ..."

Nói một lúc lâu, lại nói không nên lời.

Mới vừa rồi các nàng thấy rõ ràng, quận vương gia làm khó Cố Vân Đông thế nào, mà Cố Vân Đông lại đối chọi gay gắt ra sao.

Muốn nói quyến rũ, thật sự là một chút cũng không nhìn ra.

Vẫn là Phúc ma ma lão luyện, tròng mắt đảo một cái vội vàng nói: "Vương phi, người phụ nhân kia thật sự rất quỷ dị. Tiểu quận chúa cũng mới gặp qua nàng hai lần mà thôi, lại một lòng một dạ đứng ở bên nàng. Vì phụ nhân này, ngay cả Vương gia cũng dám chống đối, thậm chí còn dám cùng Vương gia đứng đối lập. Vương phi, phụ nhân này quá không bình thường, cứ như vậy, tình cảm phụ tử của tiểu quận chúa và Vương gia sợ là bị nàng phá hỏng ah.”

Liễu Oanh gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, phụ nhân kia quá tà môn, ngay cả biểu cô nương cũng bị nàng mua chuộc. Vốn là chướng mắt nàng, nhưng hôm nay, thế nhưng cũng giúp nàng nói chuyện. Vương phi, hiện giờ chỉ có người mới có thể vạch trần bộ mặt thật của phụ nhân kia.”

Quận vương phi lạnh mặt nhìn mẹ con trước mắt, mặt không chút biểu cảm, người khác căn bản không nhìn ra rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì.

Qua một lúc lâu, Quận vương phi xoay người rời đi.

Nha hoàn phía sau nàng vội vàng đuổi theo, đi vài bước liền nghe được quận vương phi phân phó: "Đưa mẹ con bọn họ đến Vinh Hoa viên, rồi nói nha đầu Tư Nặc kia tới đây một chuyến.” "Vâng."

Nha hoàn đáp ứng, rồi dừng bước chuyển phương hướng.

Lúc này đoàn người Cố Vân Đông đã đến viện cho khách cách đó không xa, tìm y nữ xem thương tích cho Trương Nghênh Nguyệt.

Cũng may Trương Nghênh Nguyệt quả thật không có gì đáng ngại, chỉ là đau đến ngất.

Dịch Tử Lam là quận vương gia, người bên cạnh hắn xuống tay đều có chừng mực, biết làm thế nào có thể làm cho người ta đau nhưng không đến mức mất mạng.

Y nữ kiểm tra xong, đương nhiên cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi.

Nhưng hôm nay thời tiết rét lạnh, nàng quỳ trong đình viện nửa canh giờ, vả lại lúc ấy mặt đất ẩm ướt, bởi vậy có chút bị cảm lạnh, toàn thân cực kỳ lạnh.

Y nữ kê đơn thuốc trước, rồi sai người đi nấu thuốc, lập tức bôi thuốc và băng bó vết thương cho Trương Nghênh Nguyệt.

Nha hoàn bên cạnh quận vương phủ đến mời Viên Tư Nặc đi vào lúc này.

Viên Tư Nặc có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nói với Cố Vân Đông hai câu, rồi đi theo nha hoàn kia.

Nàng vừa đi, Cố Vân Đông cũng lặng lẽ tiến đến bên cạnh Đồng Thủy Đào, nhỏ giọng hỏi: "Hai con chó của Quận vương gia kia, đã xảy ra chuyện gì?”

Đồng Thủy Đào rụt cổ, đây thật sự là ngoài ý muốn nha.

Bình Luận (0)
Comment