Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 744 - Chương 744. Linh Cảm Của Đồng Thủy Đào

Chương 744. Linh cảm của Đồng Thủy Đào Chương 744. Linh cảm của Đồng Thủy Đào

Chương 744: Linh cảm của Đồng Thủy Đào

"Tiểu thư, muội thật sự không cố ý."

Đồng Thủy Đào nhìn trái nhìn phải, thấp giọng nói: "Nó muốn tới cắn muội, muội theo bản năng túm lấy da lông của nó. May là muội có sức mạnh lớn, nếu không ngón tay muội đã bị chúng cắn đứt. Muội cũng không dám hạ tử thủ với chúng nó, nghĩ đến trên người mình có hai gói thuốc mê, ăn vào có thể an tĩnh lại, nên đã trực tiếp cho chúng nó ăn."

Cố Vân Đông: "..." Năng lực đấy.

"Trên người muội mang theo thuốc mê?"

Nói đến đây, Đồng Thủy Đào cười ha ha: "Tiểu thư, muội và Hạ ma ma nói chuyện phiếm nên nghĩ đến. Hạ ma ma nói, trong kinh thành này quan to hiển quý không ít, chuyện trong nhà giàu rất phức tạp, không cẩn thận thì khó nói. Muội nghĩ tiểu thư hiện giờ thường xuyên ra vào nhà những người này, chẳng may có người muốn ra tay với tiểu thư thì sao? Muội liền mang theo hai gói thuốc mê trong người, đề phòng vạn nhất.”

Nào ngờ được, thuốc mê này lại dùng trên người hai con chó kia.

Cố Vân Đông nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt: "Lần sau đừng mang theo nữa. "

“Vậy sao được? Nếu có người ám toán tiểu thư, nói không chừng thuốc mê này có thể phát huy tác dụng.”

Cố Vân Đông ho nhẹ một tiếng: "Ta tự mình mang theo, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn cái của muội. Nếu muội bị người ta tìm ra thuốc mê trên người, nói không chừng còn có thể bị hiểu lầm.”

Trên người cô không có cái gì khác, thuốc loạn thất bát tao lại không ít.

Hơn nữa có không gian, không sợ bị người ta nhìn thấy.

Đồng Thủy Đào kinh ngạc: "Thì ra tiểu thư cũng mang theo?”

Cố Vân Đông ghét bỏ liếc xéo nàng một cái, Đồng Thủy Đào vội vàng che miệng ngượng cười hai tiếng.

Y nữ bên kia đã bôi thuốc tốt cho vết thương trên người Trương Nghênh Nguyệt.

Trương Nghênh Nguyệt cũng đã tỉnh, nàng biết hết thảy mọi chuyện phát sinh trong đình viện, giờ phút này nhìn Cố Vân Đông, tự trách áy náy: "Chủ nhân, là ta liên lụy đến ngài.”

“Cũng không tính là vậy, việc này Dịch Tử Lam vốn nhằm vào chúng ta. Được rồi, ngươi an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt, mới có thể sớm trở lại cửa hàng hỗ trợ. Đừng quên, ngươi vẫn còn nợ ta bạc."

“Dạ." Trương Nghênh Nguyệt nghẹn ngào gật đầu một cái: "Ta sẽ cố gắng làm việc.”

Dừng một chút, nàng vẫn nhịn không được nhỏ giọng hỏ: "Nhưng chủ nhân, quận vương gia đưa ra yêu cầu, có thể, có thể hoàn thành sao? Đồ trong tay Từ thế tử kia chắc chắn thế gian hiếm thấy, chúng ta..."

Cố Vân Đông cười cười: "Cũng không chắc chỉ có đồ trong tay hắn hiếm thấy ah, yên tâm đi, nếu không nắm chắc, ta sẽ không đáp ứng.”

Trương Nghênh Nguyệt nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, trong lòng đột nhiên tràn đầy tin tưởng.

Đúng vậy, chủ nhân rất lợi hại.

Nàng nên yên tâm.

Cố Vân Đông quay đầu hỏi y nữ kia: "Hiện tại nàng ấy có thể di chuyển không?”

“Có thể, chỉ cần không phải xóc nảy kịch liệt, vấn đề không lớn, lát nữa uống thuốc xong là có thể trở về. Nhưng sau khi trở về tốt nhất là an tâm tu dưỡng, chờ dưỡng xong hãy xuống giường, còn nhớ kịp thời thay thuốc.”

Y nữ nói xong, thu thập đồ rời đi.

Thuốc của Trương Nghênh Nguyệt rất nhanh đã nấu xong, sau khi nàng uống xong, đã được Đồng Thủy Đào một lần nữa cõng lên.

Đang chuẩn bị rời đi, Viên Tư Nặc lại trở về.

Nhìn thấy các cô muốn đi, Viên Tư Nặc còn sửng sốt một chút.

Nàng nhìn tiểu quận chúa lưu luyến không rời muốn đi theo, không nhịn được vuốt trán.

Tiểu quận chúa đáng thương, nhưng Cố Vân Đông không thể dẫn cô bé đi ah.

May mà Viên Tư Nặc trở về, nàng kéo tiểu quận chúa sang một bên nói chuyện.

Cũng không biết nói cái gì, Cố Vân Đông chỉ nhìn thấy biểu tình rất tức giận của tiểu quận chúa, sau đó mím cánh môi nhỏ, gật gật đầu.

Viên Tư Nặc lúc này mới đứng dậy đi về phía này, nói với Cố Vân Đông: "Liễu Oanh và Phúc ma ma sau này sẽ không quấy rầy Thiệu phu nhân nữa.”

Cố Vân Đông sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng.

Cho nên vừa rồi Viên Tư Nặc đi ra ngoài, là bởi vì chuyện này?

Nếu nàng ấy đã nói như vậy, vậy trong quận vương phủ, có thể giải quyết chuyện này, hình như cũng chỉ có quận vương phi.

Theo lý thuyết Cố Vân Đông đến quận vương phủ, nên bái phỏng quận vương phi.

Nhưng... Với quan hệ của nhà bọn họ và Quận vương gia, thật sự không tính là khách nhân.

Bái phỏng hay không, còn phải chờ trận đấu ngày mai kết thúc mới quyết định.

Đoán chừng Quận vương phi cũng nghĩ như vậy, dù sao nàng cũng không thể vi phạm ý tứ của quận vương gia, nếu không sẽ không gọi Viên Tư Nặc đi.

Cố Vân Đông cười nói: "Ta biết rồi, còn phải cảm tạ Viên cô nương nhiều hơn.”

Viên Tư Nặc ho nhẹ một tiếng: "Không cần, nhưng nếu Thiệu phu nhân thật sự muốn cảm ơn, vậy thì làm gà rán nhiều hơn một chút, tiểu biểu muội ta thích ăn.”

“...... Được rồi." Là ngươi thích ăn sao.

Cố Vân Đông cười, thành thật mà nói, đến quận vương phủ một chuyến. Ngoại trừ quận vương gia Dịch Tử Lam khiến người ta chán ghét ra, ấn tượng của cô đối với những người khác cũng không tệ lắm.

Cố Vân Đông chào tiểu quận chúa đang rầu rĩ không vui, nhiều lần cam đoan sẽ còn tới, hơn nữa mang đồ ăn ngon cho con bé, lúc này mới cùng Đồng Thủy Đào và Trương Nghênh Nguyệt rời khỏi quận vương phủ.

Viên Tư Nặc đưa các cô đến cửa, tận mắt nhìn thấy các cô lên xe ngựa mới xoay người trở về.

Xe ngựa một đường đi tới Thiệu gia, Đồng Thủy Đào lại cõng Trương Nghênh Nguyệt xuống.

Ý của Cố Vân Đông là để Trương Nghênh Nguyệt tạm thời dưỡng thương ở chỗ này, một thân thương tích này trở về, sợ là sẽ dọa mẹ Trương sợ hãi.

Mẹ Trương bên kia, Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào qua hỗ trợ chăm sóc hai ngày.

Nhưng Trương Nghênh Nguyệt tuy rằng đồng ý dưỡng thương ở Thiệu phủ, lại không đồng ý Đồng Thủy Đào đi qua đó.

"Chủ nhân, ngài yên tâm, mẹ ta đã tốt hơn nhiều. Tay chân bà ấy nhanh nhẹn, chỉ cần chỗ sưng trên mặt biến mất, tự mình nấu cơm chiếu cố mình sẽ không có vấn đề gì. Tối qua, mẹ ta đã không đau nữa, có thể xuống giường." Nói đến điều đó Trương Nghênh Nguyệt vẫn cảm kích Cố Vân Đông như trước: "Nhưng vẫn phải làm phiền Thủy Đào cô nương giúp ta chạy một chuyến, tìm cớ nói cho mẹ ta biết, mấy ngày tới ta không thể trở về."

“Chuyện này không thành vấn đề."

Đồng Thủy Đào đi Trương gia một chuyến, còn mang theo thư của Trương Nghênh Nguyệt trở về.

Bà Trương biết được nữ nhi được trọng dụng, tất nhiên cao hứng, tuy rằng trong lòng nhớ nhung, nhưng cũng không nói gì, chỉ thu thập quần áo cho Trương Nghênh Nguyệt để Đồng Thủy Đào mang về.

Lúc Đồng Thủy Đào trở lại Thiệu gia báo cáo với Cố Vân Đông, đã nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn cũng ngồi trong phòng.

Sắc mặt hắn không dễ nhìn lắm, có lẽ đã biết chuyện xảy ra ở quận vương phủ.

Đồng Thủy Đào nháy mắt với Cố Vân Đông, vội vàng chuồn đi.

Trước khi đi, còn cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Khóe miệng Cố Vân Đông co giật một chút, lúc quay đầu đã nghe thấy Thiệu Thanh Viễn hỏi cô: "Nàng nghĩ ra ngày mai phải chuẩn bị cái gì chưa?”

Bình Luận (0)
Comment