Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 747 - Chương 747. Kính Lúp

Chương 747. Kính lúp Chương 747. Kính lúp

Chương 747: Kính lúp

Từ thế tử nói xong, mở cái hộp ra.

Mọi người chỉ thấy trong hộp trải bông mềm mại sạch sẽ, có vẻ như sợ không cẩn thận làm vỡ, bảo vệ thật cẩn thận.

Từ thế tử cầm khăn lau tay, sau đó, chậm rãi lấy một thứ không to bằng bàn tay của tiểu hài tử từ cái hộp.

"Đây là..."

Từ thế tử sai người trải một cái khăn trên bàn, rồi đặt thứ kia ở trên bàn.

Hắn nhìn Dịch Tử Lam một cái, cười giới thiệu: "Đây là lọ thuốc hít, là hàng ngoại nhập, toàn bộ triều Đại Tấn chúng ta, chỉ có một cái này."

Bên cạnh lập tức có người thán phục: "Lọ thuốc hít này, thật tinh xảo. "

Lọ thuốc hít?

Cố Vân Đông mở to hai mắt, thì ra là bình thuốc lá ah.

Kiếp trước cô cũng từng thấy bình thuốc lá, khi đó bình thuốc lá nhìn còn tinh xảo hơn cái trước mắt này, thứ này tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng nhỏ nhắn tinh xảo.

Thói quen sử dụng thuốc lá của người dân hiện đại gần như tuyệt chủng, nhưng bình thuốc lá là một tác phẩm nghệ thuật tinh tế được lưu truyền, và được ca ngợi là "tác phẩm nghệ thuật bỏ túi tập trung nhiều loại thủ công của các quốc gia khác nhau", được coi là một trò chơi văn hóa quý giá.

Hiện giờ nhìn Từ thế tử coi trọng như thế, hiển nhiên, sau đó có thể sẽ chậm rãi bắt đầu thịnh hành.

Cố Vân Đông thở ra một hơi, rất tốt, đồ cô chuẩn bị cũng không tệ.

Đang nghĩ, Dịch Tử Lam ngồi ở một bên bỗng nhiên đạp cô một cái.

Cố Vân Đông ngẩn ra, cúi đầu nhìn vào ánh mắt cảnh cáo của hắn.

Cô bĩu môi, lấy lại tinh thần.

Lúc này tất cả mọi người trong đình viện đều nhìn về phía bình thuốc lá kia, vừa nghe Từ thế tử giới thiệu, vừa tán thưởng, điên cuồng phun ra lời khen ngợi.

Cho đến khi Từ thế tử nghe được không sai biệt lắm, rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn giơ tay lên đè xuống.

"Được rồi, mọi người đều nhìn thấy lọ thuốc hít của ta. Còn bảo bối quận vương gia chuẩn bị thì sao?”

Hắn vừa rồi tuy rằng đang nói chuyện, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý Dịch Tử Lam.

Từ sau khi mình lấy ra lọ thuốc hít, sắc mặt Quận vương gia không đúng lắm, chắc là trong lòng không yên tâm.

Dịch Tử Lam trên mặt bình tĩnh, trong lòng quả thật bắt đầu đánh trống.

Hắn không biết Cố Vân Đông chuẩn bị cái gì, nhưng thứ hắn chuẩn bị quả thật không mới lạ hiếm thấy như Từ thế tử.

Nếu Cố Vân Đông thua, hắn cũng sẽ không thắng.

Dịch Tử Lam hơi híp mắt, nghe được lời của Từ thế tử, cũng vẫy vẫy tay với phía sau: "Còn không trình đồ lên?"

“Vâng." Cố Vân Đông gân đầu.

Cô trực tiếp đặt cái hộp lên bàn, sau đó mở cái hộp lộ ra lớp nhung đỏ bên trong.

Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn chằm chằm cái hộp kia, ngay cả Dịch Tử Lam ngồi ở một bên cũng nhịn không được thò đầu lại.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Cố Vân Đông lấy ra một cái...gì đó rất lạ.

"Đây là cái gì?" Từ thế tử nhìn về phía Dịch Tử Lam, hỏi.

Dịch Tử Lam cũng không biết ah.

Nhưng hắn giả vờ, rất là bình tĩnh, lại vung tay lên: "Đến, giới thiệu giới thiệu cho mọi người."

“Thứ này gọi là kính lúp, kính lúp, đúng như tên gọi, chính là lúc nhìn, có thể phóng đại đồ vật. Ví dụ, như vậy.”

Cố Vân Đông đưa tay, cầm lấy quyển sách của người nọ trên bàn bên cạnh, sau đó mở ra, dùng kính lúp đặt ở trên.

Mọi người nghiênm đầu nhìn, nhất thời 'ào' một tiếng. "Phông chữ này trở nên rất lớn."

Ngay cả Dịch Tử Lam cũng thiếu chút nữa kinh hãi kêu lên, cũng may hắn nhanh chóng bấm lòng bàn tay mình một cái, mới không đến mức lộ ra.

Mọi người ở đây nhịn không được đến gần nhìn, còn có người thậm chí muốn đưa tay tới lấy.

Dịch Tử Lam mắt sáng tay nhanh, đập những bàn tay rục rịch kia trở về.

"Làm gì vậy? Đây là thứ có thể chạm vào sao? Nếu nó bị hỏng thì sao?”

Sau đó, hắn tự mình cầm lên.

Cố Vân Đông nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, đư kính lúp cho hắn.

Dịch Tử Lam cố gắng khắc chế biểu tình ngu xuẩn chưa từng có của mình, ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: "Cái này, chưa ai từng thấy qua chứ? So với lọ thuốc hít của Từ thế tử, có phải cao hơn một bậc không?”

Hắn liếc Từ Thế Tử một cái, sắc mặt người kia có chút khó coi.

Hắn vốn đứng ở một đầu khác của bàn, giờ phút này cũng đã đi tới chỗ Dịch Tử Lam.

Khắc chế động tác muốn dò xét của mình, Từ thế tử hơi nheo mắt lại, hắn nhìn Cố Vân Đông một cái.

Lập tức lại thu hồi tầm mắt, rơi vào cái kính lúp kia, hỏi: "Thứ này quả thật không tệ, lấy ở đâu ra? Cũng là hàng ngoại nhập?”

Dịch Tử Lam cái gì cũng không biết, cho nên hắn vung tay lên, nói với Cố Vân Đông: "Ngươi giới thiệu cho thế tử. "

“Vâng." Cố Vân Đông yên lặng giật khóe miệng một chút.

Lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Kính lúp này, cũng không phải là hàng ngoại nhập." Cô không biết bây giờ ở hải ngoại có thứ này chưa.

Cho nên vì bảo hiểm, Cố Vân Đông vẫn không nói lung tung.

Cô nhìn một vòng, thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt.

Cuối cùng, rơi vào mặt Dịch Tử Lam.

Dịch Tử Lam không hiểu sao... Có chút bất an, chuyện gì vậy?

Sau một khắc, Cố Vân Đông mỉm cười, nói: "Lại nói, sự xuất hiện của kính lúp này có chút sâu xa. Nguyên nhân ban đầu, vẫn là bởi vì quận vương gia nói.”

Nói cái gì?

Cố Vân Đông bày tỏ, đã đến lúc sáng tác truyện rồi.

"Ngày đó, Quận vương gia mặt mày ủ rũ nói với phu quân ta, hắn thấy Hoàng Thượng ngày nào cũng bận rộn, trên ngự án luôn chất đầy tấu chương, Hoàng Thượng phải tự mình nhìn qua mỗi phần. Dần dà, mắt rất mệt mỏi, quận vương gia nhiều lần nhìn thấy Hoàng Thượng bởi vì phê duyệt tấu chương đến nửa đêm mà hai mắt đỏ bừng, thật sự lo lắng. Cho nên, hắn hỏi phu quân ta một ít dược thiện có thể bổ mắt, chỉ mong có thể góp chút sức lực, thay Hoàng Thượng giải ưu phiền.”

Nói xong, Cố Vân Đông khẽ lắc đầu thở dài: "Phu quân ta quả thật cho hai phần dược thiện có thể giảm bớt mỏi mắt, nhưng đây cũng chỉ là muối bỏ biển mà thôi, Hoàng Thượng xem những tấu chương kia vẫn mệt như trước. Đặc biệt là trên tấu chương chữ lại nhỏ, các ngài nói xem, nếu có thể phóng to hơn một chút thì thế nào. Hắc, vừa vặn, phu quân ta nhớ tới mấy năm trước ta vô tình chiếm được cái kính lúp này, vừa vặn chính là thứ có thể phóng đại phông chữ, cho nên, kính lúp này, đã xuất hiện."

Mọi người: " ..."

Dịch Tử Lam: "..." Ha? Có chuyện vậy không?

Nhưng, Cố Vân Đông này rất biết nói chuyện đấy.

Thậm chí còn đặt lên đầu hắn một thanh danh trung quân yêu nước, việc này nếu truyền ra ngoài, ai dám nói đồ chơi của hắn mất trí?

Hắn mỗi ngày lo quốc ưu dân, ăn lộc vua gánh quân ưu được không?

Dịch Tử Lam hơi nâng cằm lên, tán thưởng nhìn Cố Vân Đông một cái. Mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng nữ nhân này muốn nói cái gì đó không nên nói, nhân cơ hội trả thù mình, không ngờ, sâu trong lòng nàng ta vẫn muốn lấy lòng mình.

Về điểm này, còn thức thời hơn Thiệu Thanh Viễn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment