Chương 748: Bọn họ là bằng hữu tốt
Quả nhiên, mọi người ngay lập tức quay qua nhìn Dịch Tử Lam với ánh mắt kính nể.
Nghĩ đến, những lời này chẳng mấy chốc sẽ được mấy người kia truyền ra ngoài, đến lúc Hoàng Thượng nghe được, hắc hắc hắc……
Nhưng mà Dịch Tử Lam vừa nghĩ tới đây, lại nghe có người lên tiếng hỏi: “Xin hỏi vị phu nhân này, phu quân nhà ngươi là ai?”
Cô Vân Đông hơi nghiêng người né sang một bên, để lộ Thiệu Thanh Viễn, người vẫn giữ im lặng có vẻ vô cùng khiêm tốn đứng sau lưng mình
Từ trước đến nay hắn vẫn luôn như vậy, nếu hắn không định để người ta chú ý tới mình, thì những người khác thật sự sẽ không tập trung sự chú ý lên người hắn.
Bây giờ vừa ngẩng đầu lên, lập tức khiến người ta ngây người.
Ở đây đều là con cháu quyền quý, có người trước đó từng tham dự yến hội ở Tần phủ, một số người cũng nhận ra hắn.
Từ thế tử cũng không ngoại lệ.
Hắn kinh ngạc chỉ vào Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi, ngươi không phải Thiệu Thanh Viễn sao?”
“Là ta.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu, nhìn về phía Cố Vân Đông, giới thiệu: “Đây là thể tử của ta, kính lúp này chính là nàng cho ta.”
Những người có mặt ở đây không kiềm chế được hung hăng mở to hai mắt nhìn, có người bừng tỉnh: “Trách không được Quận vương gia dò hỏi dược thiện, hóa ra đối phương là ngươi à. Ngươi là đại phu, chuyện này cũng bình thường.”
“Bình thường cái gì mà bình thường?” Một người khác lại đột nhiên kinh ngạc hô ra tiếng: “Không, không phải, Thiệu đại phu chính là người có thù oán với Quận vương gia sao? Không phải mấy ngày trước ở Tần phủ các ngươi còn suýt chút nữa thì đánh nhau sao? Quận vương gia còn không cho ngươi mở tiệm thuốc, sao bây giờ, còn, còn……”
Đúng vậy, hai người này không phải như nước với lửa sao?
Quan hệ giữa hai người này trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào thế?
Tốt đến mức ngay cả Quận vương gia cũng cần lấy dược liệu từ chỗ Thiệu Thanh Viễn?
Trong lòng mọi người tràn đầy nghi hoặc, Từ thế tử lại càng nheo mắt lại: “Cái kính lúp này, không phải là Thiệu đại phu bị Quận vương gia uy hiếp dụ dỗ lấy ra chứ?”
Dịch Tử Lam trừng mắt, đứng bật dậy nói: “Nói hươu nói vượn.”
Tuy rằng thật sự có một chút đúng như vậy, nhưng hắn tuyệt đối không thể thừa nhận.
Cố Vân Đông cũng gật đầu: “Từ thế tử nói đùa, cái kính lúp này chỉ có hai phu thê chúng ta biết mà thôi, nếu không phải phu quân ta chủ động đề cập, thì làm sao mà Quận vương gia có thể biết được chứ? Đúng là, lúc trước quan hệ giữa phu quân ta và Quận vương gia không tốt, nhưng không phải có câu không đánh thì không quen biết sao? Hai người giao thủ vài lần, trái lại thưởng thức lẫn nhau, bây giờ đã trở thành bằng hữu. Sau này Quận vương gia sẽ không làm khó phu quân nhà ta nữa, mà ngược lại sẽ giúp đỡ hắn.”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Dịch Tử Lam: “Đúng không, Vương gia?”
Dịch Tử Lam nháy mắt bừng tỉnh, được lắm, hóa ra là chờ hắn ở chỗ này. Thảo nào phía trước nói nhiều lời tốt đẹp như vậy, đều là để làm nền cho cái này đây.
Thế nhưng, hắn không thể không gật đầu.
“Đương nhiên, lúc trước ta nhìn Thiệu đại phu không vừa mắt, chủ yếu là bởi vì thái độ của hắn có vấn đề. Ngày nào cũng trưng là một khuôn mặt lạnh, một chút cũng không kính trọng ta. Đường đường là Quận vương gia mà cứ như là ta thiếu hắn mấy mấy trăm vạn lượng bạc vậy, cho nên ta mới muốn chỉnh hắn. Nhưng, sau khi dần dần tìm hiểu, bổn vương phát hiện con người Thiệu Thanh Viễn này mặt lạnh tim nóng. Các ngươi xem hắn cứ thế tặng cái kính lúp hiếm lạ nhường này cho bổn vương là có thể nhìn ra đi.”
Cố Vân Đông cười ha hả, đúng là không chịu thua thiệt một tí nào.
Dịch Tử Lam vẫn tiếp tục: “Hơn nữa Thiệu đại phu cũng vô cùng ưu tú, phải nói thiên phú y thuật của hắn, thật sự làm bổn vương lau mắt mà nhìn. Người như vậy mới xứng đáng để bổn vương thật lòng kết giao. Cho nên, chúng ta đã xóa bỏ hiềm khích lúc trước, thắp nến tâm sự đêm khuya, trở thành bằng hữu.”
Hắn nói xong, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Thiệu Thanh Viễn: “Đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn giữ thể diện cho Cố Vân Đông, hắn biết cô dụng tâm lương khổ, đương nhiên sẽ hết sức phối hợp: “Ừ, bằng hữu.”
Mọi người nghe xong không nhịn được mà gật đầu, quả thật, tuy rằng con người Quận vương gia này có chút lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li, nhưng khi kết giao bằng hữu vẫn rất chân thành.
Nhưng cũng có người không tin.
Từ thế tử hoài nghi, nhìn tới nhìn lui giữa hai người bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không nhìn ra gì hết.
Tuy rằng Thiệu Thanh Viễn không thể hiện gì, nhưng cũng không kháng cự bàn tay của Dịch Tử Lam đang đặt trên tay hắn.
Cuối cùng, ánh mắt Từ thế tử dừng lại trên người Cố Vân Đông.
“Nói như vậy, cái kính lúp này, là của Thiệu phu nhân. Xin hỏi Thiệu phu nhân thấy vật này ở chỗ nào?”
Vừa dứt lời, Dịch Tử Lam liền trào phúng: “Chuyện này Từ thế tử không cần phải bận tâm, ngươi quan tâm nàng ấy lấy nó ở đâu làm gì? Chúng ta cũng đâu có hỏi mọi người lấy mấy thứ này ở đâu.”
Từ thế tử nhíu mày, quả thật hắn không nên hỏi quá nhiều.
Ngay cả lọ thuốc hít của hắn, tuy rằng là hàng nhập khẩu, nhưng cũng không phải đường quang minh chính đại đến được đây.
Hắn thật sự tò mò, thân phận của Thiệu Thanh Viễn ít nhiều gì hắn cũng từng nghe nói quá một ít, phu nhân của hắn cũng không có mấy bối cảnh, nhưng trong tay lại có đồ vật hiếm lạ như vậy, khiến cho người ta không khỏi nghiên cứu kỹ.
Nhưng dáng vẻ của Dịch Tử Lam cứ như bao che cho con, với lại đại hội giám bảo này những mặt khác đều có thể tùy ý, nhưng có một số quy củ vẫn phải tuân theo.
Đó là không thể điều tra nguồn gốc của bảo vật của người khác, để phòng tránh có người giết người đoạt bảo, tạo thành hỗn loạn.
Năm đầu tiên đã từng xảy ra chuyện như vậy, gia đình đi trộm bảo vật kia sau đó đã bị bỏ tù cả nhà.
Hơn nữa, không nghe lời Quận vương gia mới nói sao? Đây là kính lúp chuẩn bị cho Hoàng Thượng, ai dám cướp chứ?
Từ thế tử thầm cắn răng, có chút không cam lòng.
Tâm trạng Dịch Tử Lam lại vô cùng thoải mái, quay lại ngồi xuống ghế.
Thậm chí, vì để thể hiện mình và Thiệu Thanh Viễn có quan hệ tốt, hắn còn sai người bê ghế lên cho phu thê bọn họ.
Hắn cẩn thật đặt chiếc kính lúp vào trong hộp, nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Được, bây giờ mọi người có thể nói, rốt cuộc là bảo vật của người nào đạt được giải nhất rồi chứ?”
Hỏi xong câu này, kết quả hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Cho dù Từ thế tử không phục, nhưng Cố Vân Đông nâng cái kính lúp kia cao như vậy, lại còn nói rằng đây là tỉ mỉ chuẩn bị cho Hoàng Thượng, ý nghĩa và mức độ của món đồ này lập tức khác biệt.
Rất nhanh có người lên tiếng: “Ta cảm thấy, cái kính lúp của Quận vương gia, thật sự là độc nhất vô nhị.”
“Đúng vậy, ta chưa từng thấy thứ này bao giờ. Vật này đối với người đọc sách về lâu dài cực kỳ hữu dụng.”
“Ta cảm thấy, cái kính lúp này, tốt hơn một bậc.”
“Không thể nói như vậy, lọ thuốc hít của Từ thế tử cũng rất tinh xảo, còn là hàng ngoại nhập. Ai mà biết cái kính lúp kia nhặt được từ chỗ nào?”
“Kính lúp đó càng làm cho người ta kinh diễm.”
Mỗi người bày tỏ ý kiến riêng của mình, ai cũng biết, người đạt giải nhất, chỉ có thể là một trong hai bọn họ.
Nhưng rõ ràng người ủng hộ Quận Vương gia chiếm đa số, bởi vậy một lát sau, đã có kết quả.
Dịch Tử Lam chắp tay với Từ thế tử: “Đa tạ, đa tạ.”
Từ thế tử ngoài cười nhưng trong không cười: “Binh gia thắng bại là chuyện bình thường. Năm nay không thắng được giải nhất thì năm sau vẫn còn cơ hội. Chỉ mong, sang năm Vương gia vẫn sẽ có quý nhân tương trợ. Nếu không, bổn thế tử đành phải không nhường ai rồi.”
Nói xong, còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn phu thê Cố Vân Đông một cái.
Cố Vân Đông mỉm cười đáp lại.
Dịch Tử Lam hơi híp mắt, ai nha, còn muốn châm ngòi ly gián à?
“Vận khí của bổn cương vẫn luôn khá tốt.” Hắn khoát khoát tay, ra vẻ rất rộng lượng.