Chương 749: Các ngươi phải hòa thuận
Sau khi có kết quả, bởi vì kính lúp được chuẩn bị để dâng tặng cho Hoàng Thượng, cho nên tuy mọi người tò mò, nhưng không ái dám động vào, chỉ có thể dùng mắt ngắm nghía.
Trái lại lọ thuốc hít của Từ thế tử lại bị không ít người chạm vào.
Khiến Từ thế tử tức gần chết, nhưng không thể tùy tiện nổi nóng, nói cho cùng ở đây làm gì có người nào không có thân phận? Không thể trở mặt, tỏ ra hắn keo kiệt được.
Mắt thấy thời gian không còn sớm, Dịch Tử Lam kêu người bưng đồ ăn lên, dùng cơm trưa trước.
Đợi đến khi mọi người ăn uống no say, xem xong ca vũ, thì đại hội giảm bảo cũng kết thúc.
Cố Vân Đông cảm thấy chán muốn chết, đây mà là đại hội giám định cái gì? Có mà là đại hội làm màu thì có.
Nếu không phải là Dịch Tử Lam không hiểu gì mấy về cái kính lúp này, thì chỉ sợ hắn sẽ dốc toàn lực để khoác loác một trận.
Cuối cùng cũng kết thúc, Cố Vân Đông đi theo bọn họ ra khỏi cửa tửu lâu.
Dịch Tử Lam cẩn thận cầm chiếc hộp kia, yêu thích vuốt ve một chút.
Trước khi đường ai nấy đi, hắn không nhịn được đứng ở trước của hỏi Cố Vân Đông: “Thật sự cứ thế cho ta à?”
“Là nhờ Vương gia dâng tặng cho Hoàng Thượng.” Thiệu Thanh Viễn sửa lại.
Dịch Tử Lam hung hăng lườm hắn.
Cố Vân Đông vội vàng nhắc nhở: “Vương gia, các ngươi là bằng hữu tốt, cần phải hòa thuận, Từ thế tử vẫn còn ở bên kia trông chừng đấy.”
Dịch Tử Lam lập tức thu hồi lại biểu tình, hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Thiệu Thanh Viễn, chỉ nói chuyện với Cố Vân Đông: “Khế thư giữa chúng ta không còn hiệu lực nữa. Ngươi dùng cái kính lúp này thắng đại hội giám bảo thay ta, chuyện của Trương Nghênh Nguyệt từ nay về sau ta sẽ không so đo nữa. Còn có……”
Đang nói, bỗng nhiên hắn dừng lại, ho nhẹ một tiếng, có chút không được tự nhiên mở miệng: “Tuy những lời ngươi nói ở đại hội giám bảo khi nãy là có mục đích riêng, nhưng bổn vương vẫn thừa nhận phần ân tình này của ngươi. Sau này nếu cần giúp đỡ gì, cứ tới tìm bổn vương.”
Cố Vân Đông nhướng mày: “Nếu Vương gia đã nói như vậy, ta đây cũng có mấy lời muốn nói với Vương gia.”
“Chuyện gì?”
Cố Vân Đông nhìn trái nhìn phải, đè thấp giọng nói vài câu.
Sau đó, cầm lấy một tờ giấy trong tay Thiệu Thanh Viễn, đưa qua.
Dịch Tử Lam kinh ngạc nhìn cô một cái, mở tờ giấy kia ra, nhìn mấy dòng chữ viết trên đó, trong ánh mắt có chút chấn động.
“Ngươi……”
“Vương gia còn phài vào cung đi, chúng ta xin cáo từ.”
Ánh mắt Dịch Tử Lam càng thêm phức tạp, hắn hết nhìn Cố Vân Đông, rồi lại nhìn Thiệu Thanh Viễn, một lúc lâu sau đột nhiên lắc đầu than nhẹ: “Thật ra ngươi còn thông minh hơn cả Thiệu Thanh Viễn, biết nhún nhường để cải thiện quan hệ. Nếu Thiệu Thanh Viễn được một nửa như ngươi, bổn vương cũng sẽ không nhằm vào hắn.”
Nói thì nói như vậy, nhưng mà ngẫm lại, Dịch Tử Lam bỗng nhiên rùng mình một cái: “Bỏ đi, nếu Thiệu Thanh Viễn mà quay sang tử tế với bổn vương giống như ngươi, bổn vương sẽ xem thường hắn.”
Cố Vân Đông: “……” Tốt xấu gì cũng bị ngài nói rồi, ngài còn muốn như thế nào nữa? Còn có, cô chịu thua khi nào? Tự cảm thấy mình có hơi tốt quá.
Cô kéo tay Thiệu Thanh Viễn xoay người rời đi, cứ để cho Dịch Tử Lam khoe khoang một mình đi.
Dịch Tử Lam hừ nhẹ hai tiếng, đột nhiên hơi siết chặt tờ giấy trong tay.
Quay đầu lại thấy Từ thế tử đang đi về phía bên này, hắn vội vàng cất tờ giấy đi.
Nhưng kia hành động của hắn vẫn bị Từ thế tử thấy được, Từ thế tử hơi hơi nhướng mày: “Hôm nay Quận vương gia đúng là thật nở mày nở mặt.”
“Đâu có đâu có, có quý nhân phù trợ mà thôi.” Hắn đem những gì Từ thế tử đã nói trả lại cho hắn
Gương mặt Từ thế tử có chút cứng đờ.
Dịch Tử Lam lướt qua hắn rời đi: “Bổn vương còn phải vào cung, thứ lỗi không tiếp chuyện được.”
Từ thế tử nhìn xe ngựa hắn, lại quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa của Thiệu Thanh Viễn. Trong lòng có chút tiếc nuối, Thiệu Thanh Viễn sợ là tương lai tiền đồ vô lượng.
Từ thế tử lắc đầu, cũng rời đi.
Phía bên kia, Dịch Tử Lam đã vội vội vàng vàng chạy tới hoàng cung.
Hắn vẫn luôn cầm cái hộp kia trong tay, cực kỳ cẩn thận, không hề đưa giao cho người khác.
Hắn cũng không dám trì hoãn việc vào cung dù chỉ một chút.
Hoàng đế ở Ngự Thư Phòng, đại hội giám bảo đã trôi qua được nửa ngày, là hoàng đế, đương nhiên hắn có rất nhiều tai mắt.
Những chuyện xảy ra ở đại hội đã sớm có người kể lại đầu đuôi ngọn ngàng cho hắn từ nửa canh giờ trước. Hoàng đế có chút nóng lòng không đợi nổi chờ Quận vương gia tiến cung.
Hắn đã hỏi thái giám bên người hai lần, trong lòng thầm phàn nàn Dịch Tử Lam lề rà lề rề như con rùa đen, khiến hắn sốt ruột vô cùng.
Nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bẩm báo của thái giám, hoàng đế nháy mắt cả kinh, vung tay lên, nói: “Cho hắn vào đi.”
Lúc Dịch Tử Lam vào cửa, đã thấy tâm trạng vị hoàng đế biểu ca trẻ tuổi anh tuấn của mình hôm nay có vẻ không tồi.
Hắn lập tức cung kính hành lễ: “Thần tham kiến Hoàng Thượng.”
“Miễn lễ, Tử Lam sao giờ này rồi còn tiến cung? Có chuyện quan trọng gì sao?” Mặc dù đã biết chuyện ở đại hội giám bảo, nhưng hắn vẫn muốn giả bộ một chút.
Dịch Tử Lam khẽ đứng thẳng dậy, hắn cầm chiếc hộp trình lên trước: “Đây là vật thần muốn dâng tặng cho Hoàng Thượng. Trong hộp này đựng một đồ vật hiếm lạ gọi là kính lúp, hiếm có trên đời, hôm nay đã được giải nhất ở đại hội giám bảo.”
“À?” Hoàng Thượng đã sớm tò mò không biết cái kính lúp này trông như thế nào, cũng không khách khí nữa: “Trình lên ta xem một chút.”
Bàng thái giám ở bên cạnh lập tức nhận lấy cái hộp, cung cung kính kính đặt ở trước ngự án của Hoàng Thượng.
Hoàng đế liếc nhìn Dịch Tử Lam một cái, mở chiếc hộp ra, ngay sau đó, nhìn thấy chiếc kính núp tròn trịa được khảm bằng mai rùa.
Hắn cẩn thận nhấc lên, có chút hưng phấn cầm lấy một quyển tấu chương ở bên cạnh, đọc chữ dòng chữ viết trên đó.
Sau một khắc, giọng nói kinh ngạc vui mừng của hắn vang lên: “Tốt, quá tốt, thật sự quá thần kì.”
Hắn vừa xem vừa nói với Dịch Tử Lam: “Ngươi nói trẫm nghe, sao lại có cái kính lúp này, là ai làm, làm sao để tạo ra nó, đều nói rõ ràng cho trẫm.”
Dịch Tử Lam khẽ cười khan một tiếng, hắn đương nhiên không thể đem chuyện mấy người bọn họ dùng để lừa gạt Từ thế tử ra nói trước mặt hoàng thượng được. Lừa ai cũng không thể lừa gạt Hoàng Thượng đúng không? Hắn chính là trung quân đó.
Chỉ là nghĩ đến những chuyện mình đã làm, hắn vẫn là hơi chột dạ.
Hắn không nhịn được rụt cổ một cái, cuối cùng nhỏ giọng kể lại chuyện mình gây khó dễ cho Cố Vân Đông thế nào, bắt cô ký khế thứ chuẩn bị đồ vật. Còn chuyện lúc ở đại hội giám bảo cô lại lấy danh nghĩa của hắn nói lời kia và cả quá trình bị bắt phải kết giao bằng hữu với Thiệu Thanh Viễn, hắn kể lại rõ ràng rành mạch.
Hoàng đế ngẩng đầu lên, nghe xong không nhịn được cười lớn.
Chỉ vào hắn ta: “Cho nên, ngươi bị mắc mưu phu nhân của Thiệu Thanh Viễn đúng không?”
“Không phải, chẳng qua đệ không muốn so đo với nàng ta mà thôi.”
Hoàng đế tặc lưỡi: “Vịt chết mà còn mạnh miệng, nói như vậy, thật sự là Cố Vân Đông đưa cái kính lúp ra? Vậy ngươi có hỏi, nàng ta lấy cái này ở đâu không?”
Dịch Tử Lam ngẩn người, hình như từ nãy đến giờ hắn chưa hề nhắc đến tên của Cố Vân Đông, tại sao Hoàng Thượng lại biết rõ tên thê tử của Thiệu Thanh Viễn như vậy?
Nhưng hắn cũng chẳng rảnh để bận tâm về nghi vấn này, vội vàng trả lời vấn đề của Hoàng Thượng: “Đúng là do nàng ta lấy ra, còn về phần nàng ta lấy ở đâu……” Hắn dừng lại một chút, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, chính là tờ giấy mà Cố Vân Đông đưa cho hắn lúc trước. “Ở đây”