Chương 750: Tự mình suy nghĩ đi
Lần này Dịch Tử Lam tự mình trình tờ giấy lên.
Hoàng Thượng nghi ngờ, mở tờ giấy ra xem, đọc xong thì lại càng thêm hoang mang: “Đây là……”
Dịch Tử Lam nói: “Hoàng Thượng, những gì đươc viết trên tờ giấy này, chính là công thức chế tạo kính lúp.”
“Ngươi nói cái gì?” Hoàng thượng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn người biểu đệ trước mặt ngạc nhiên hạ thấp giọng.
Hắn có chút kích động hỏi: “Thật sao? Chúng ta có thể tự chế tạo cái kính lúp này à? Mau, ngươi mau chóng nói kỹ càng cho trẫm.”
“Đúng vậy.” Dịch Tử Lam chắp tay, chậm rãi nói: “Vị Thiệu phu nhân kia nói, chiếc kính lúp này là nàng ta vô tình mày mò ra được. Lúc chế tạo nàng ta không coi đây là chuyện gì đáng kể, cho nên chẳng bận tâm mấy, bởi vậy chỉ làm có một cái thôi. Đến lúc phát hiện ra chiếc kính lúp này có công dụng kỳ diệu như thế, muốn làm lại lần nữa, lại không thể thành công, cũng không biết rốt cuộc sai ở bước nào. Thiệu phu nhân đã ghi lại tất cả những vật liệu được sử dụng khi đó vào tờ giấy này. Nàng nói, nếu chúng ta muốn làm kính lúp, có thể thử dựa vào các bước trên tờ giấy này……”
Hoàng thượng vừa nghe vừa trầm tư, nói cách khác, vật liệu và quá trình cụ thể để chế tạo cái kính lúp này không quá chắc chắn.
“Cho nên trên tờ giấy này chỉ viết phương pháp đại khái mà thôi, cụ thể chế tác như thế nào, thì phải dựa vào bản lĩnh của chúng ta?”
Dịch Tử Lam gật đầu: “Ý của Thiệu phu nhân chính là như vậy.”
Cố Vân Đông quả thật không biết cách chế tạo kính lúp. Đời trước lúc đi thực tập, cô từng đến thăm những nghệ nhân lâu năm đã sa sút.
Lúc trước người đó đã nói với cô, chiếc kính lúp đầu tiên ở thời cổ đại là kính mắt, thấu kính lồi.
Ông ấy từng làm cho Cố Vân Đông xem một lần, cho nên Cố Vân Đông có ấn tượng về quy trình và vật liệu, nhưng cô chưa bao giờ tự mình làm thử cả.
Nói trắng ra, cô cũng chỉ có thể nói lý thuyết suông mà thôi.
Chiếc kính lúp mà người nghệ nhân kia đưa cho cô sau này là cái đã hoàn thiện. Hơn nữa vì bám sát vào kỹ thuật cổ đại, nên khung kính được khảm bằng mai rùa. Chính là chiếc kính trước mặt Hoàng Thượng.
Sau mạt thế, Cố Vân Đông cất hết đồ đạc ở phòng mình vào trong không gian, đương nhiên cũng bao gồm cả chiếc kính lúp này.
Bây giờ cô viết lại hết những gì mình nhìn thấy lúc trước giao cho Dịch Tử Lam, tất nhiên, dù sao đây cũng là chuyện đã xảy ra nhiều năm về trước, rất có khả năng sẽ có một số thứ thiếu sót hoặc là tăng thêm.
Nhưng Cố Vân Đông tin rằng, với những những người tài ba dị sĩ giỏi tay nghề của Hoàng Thượng, chỉ cần đưa ra ý tưởng, thì trong tương lai bọn họ có thể sáng tạo ra. Nghiên cứu sâu thêm một chút nhất định có thể chế tạo thành công kính lúp, thậm chí, nói không chừng còn có thu hoạch ngoài ý muốn, ngay cả kính mắt cũng có thể làm được ý chứ?
Cố Vân Đông tràn ngập tin tưởng đối với bọn họ.
Quả thật, cho dù tư liệu không quá chính xác, nhưng đối với Hoàng đế mà nói đây vẫn tính là một bất ngờ lớn.
Bàn tay cầm tờ giấy của hắn hơi siết chặt lại, cười cảm thán nói: “Cố Vân Đông này, luôn có thể mang đến may mắn cho trẫm, đúng là một nhân tài. Không đúng, phu thê bọn họ, đều là quý nhân của trẫm.”
Lúc này Dịch Tử Lam vô cùng chắc chắn rằng mình đã nghe thấy hoàng đế biểu ca gọi tên Cố Vân Đông, và hắn cũng rất chắc chắn là khi mỗi khi nhắc tới nàng ta, hắn đều nói là Thiệu phu nhân.
Hơn nữa theo như Hoàng Thượng nói, có vẻ như hắn và Cố Vân Đông rất thân thuộc? Luôn?
Cố Vân Đông còn mang đến cái gì thế?
Dịch Tử Lam nhịn không được, bước lên phía trước nhỏ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, ngài, biết phu nhân của Thiệu Thanh Viễn? Biết tên của nàng ta sao?”
Hoàng đế gập tờ giấy lại, sau đó cẩn thận đặt nó vào bên trong chiếc hộp chứa kính lúp.
Đậy nắp hộp xong, mới nhướng mi liếc nhìn Dịch Tử Lam một cái.
Ngay sau đó, hoàng đế mỉm cười: "Đúng thế, trẫm quả thật biết bọn họ, không chỉ như vậy. Trên ngự án của trẫm, tên của Cố Vân Đông còn xuất hiện sớm hơn cả Thiệu Thanh Viễn."
Dịch Tử Lam kinh ngạc, mở to hai mắt, sửng sốt nói không nên lời.
"Sao, vì sao? Cố Vân Đông này không phải chỉ là một phụ nhân nông thôn thôi sao? Thần nghe nàng ta nói, nàng mới tới kinh thành lần đầu tiên cách đây không lâu, tính ra nhiều lắm cũng chỉ mới tới hơn một tháng mà thôi, sẽ không..."
Dịch Tử Lam nghĩ cả trăm lần vẫn không có đap án, chẳng lẽ Cố Vân Đông lại lừa hắn?
Hoàng đế bật cười, lắc đầu: "Xác thật đây là lần đầu tiên nàng đến kinh thành, trẫm cũng chưa bao giờ gặp nàng ta. Có điều, mặc dù chưa từng gặp, nhưng trẫm có ấn tượng sâu sắc với nàng ta. Hai năm trước đột nhiên xuất hiện đường trắng, ngươi có biết nó đến từ đâu không?"
"... Huyện Phượng Khai, không phải nói là Tần Văn Tranh dâng lên sao?"
"Đúng vậy, là do Cố Vân Đông nói cho Tần Văn Tranh trước, sau đó mới chuyển lên ngự án của trẫm. "
Dịch Tử Lam khiếp sợ không thôi, đôi môi khẽ run run hai cái: "Ý của Hoàng thượng là, đường trắng này là do Cố Vân Đông làm?"
"Không chỉ có như vậy, hơn một năm trước ở phủ Vạn Khánh Tân phủ và tri phủ địa phương cấu kết qua lại mật thiết với ngoại bang, cuối cùng bị chém đầu cả nhà. Ngươi có biết là ai đã tìm ra căn cứ chính xác để vạch trần chuyện này không?"
Dịch Tử Lam chớp mắt, rồi lại chớp mắt một lần nữa, sau đó dưới ánh mắt khẳng định của Hoàng đế, sắc mặt hắn từ hết xanh rồi lại trắng biến hóa khó lường: "Không, không thể nào... Chẳng lẽ lại, lại là nàng?"
"Đúng vậy, chính là nàng." Hoàng đế buồn cười nhìn biểu tình thay đổi trên gương mặt hắn, bỗng nhiên cảm thấy thật thú vị, vì vậy, hắn tiếp tục nói: "Còn có nửa năm trước trong núi Cửu Hổ xuất hiện một mỏ quặng, cũng là do nàng bí mật theo dõi sau đó phát hiện ra. "
Nói đến cái mỏ quặng kia, gương mặt Dịch Tử Lam đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nhưng sự khiếp sợ trong lòng hắn không thể diễn tả bằng lời.
Từng việc từng việc một, đều là những công lao lớn và là sự trợ lực hiếm có đối với Hoàng Thượng.
Thế mà, thế mà tất cả những việc này đều liên quan đến nàng ta?
Hoàng đế cười híp mắt: "Cho nên, ngươi bị nàng gài bẫy cũng chẳng oan."
Dịch Tử Lam nuốt một ngụm nước bọt, nói như vậy, hình như đúng là không oan thật.
"Không chỉ không oan." Hoàng đế nói: "Trẫm còn cảm thấy kì lạ, sao nàng lại không chỉnh chết ngươi. "
"Hoàng Thượng nói lời này, tuy là bình thường thần có chút không đàng hoàng, nhưng cũng đã đọc đủ thứ thi thư, là người có mưu lược, sao có thể bị nàng ta chỉnh chết được chứ?"
Hoàng đế nhướng mày, sao trong lời này lại nghe ra có chút chột dạ vậy nhỉ?
Dịch Tử Lam quả thực hơi chột dạ, bây giờ nghĩ kĩ lại, Cố Vân Đông không làm gì lớn, xem chừng có lẽ là nể mặt nữ nhi hắn chăng?
Cùng với việc hắn là quận vương gia, cũng không bức Thiệu Thanh Viễn vào chỗ chết?
Nếu Cố Vân Đông biết suy nghĩ của hắn lúc này, chỉ sợ là phải trợn tròn mắt.
Hắn thật biết tự an ủi bản thân, sở dĩ cô muốn giữ mối quan hệ không trở mặt với Quận vương gia, hoàn toàn bởi vì trước đây đã thấy một màn hắn đối đãi với Chương đại phu, nên cô cảm thấy con người hắn coi như không đến nỗi tệ.
Cô cũng không phải là sát nhân, chẳng lẽ cứ ai đắc tội với mình một chút là phải giết chết người ta sao?
Hơn nữa, lần này Dịch Tử Lam và Thiệu Thanh Viễn giao chiến vài lần, gần như chỉ bị ngược đãi, còn kỳ quái khiến cho người ta cảm thấy đồng tình.
Dịch Tử Lam cảm thấy suy nghĩ của mình rất chính xác. Hắn đang chậm rãi tiêu hóa hết những gì Cố Vân Đông làm ngày hôm nay, không nhịn được cảm khái nói: "Nói như vậy, Thiệu Thanh Viễn còn không xứng với nương tử của hắn đâu."
Khó trách cả ngày hắn không rời nương tử mình dù chỉ một tấc, cứ như sẽ có người tới cướp nương tử hắn đi vậy. Như vậy xem ra, khả năng rất có thể sẽ xảy ra thật.