Chương 751: Nên ban thưởng cái gì
Hoàng đế lại cười như không cười, liếc mắt nhìn Dịch Tử Lam một cái.
Thấy thế, hắn tức khắc tò mò hỏi: “Hoàng Thượng, nếu Cố Vân Đông lập công lớn như thế, có phải nên ban thưởng chút gì cho nàng ta hay không?”
Nói đến vấn đề này, hoàng đế cũng đau đầu.
Lúc trước, khi công thức điều chế đường trắng được dâng lên, hắn lập tức nghĩ đến chuyện này. Chỉ là Tần Văn Tranh nói, lúc ấy Hoàng Thượng mới vừa đăng cơ không lâu, triều đình chưa ổn định, quốc khố trống rỗng, rất nhiều việc đang chờ hoàn thành, thời cơ không thích hợp.
Hơn nữa trong ngoài triều đình vẫn còn đang hỗn loạn, khen thưởng Cố Vân Đông ngược lại sẽ đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió, đối với nàng cũng không có lợi.
Vì thế, Hoàng Thượng ghi nhớ phần công lao này trước, đồng thời ân chuẩn cho Cố Vân Đông có thể tự mở xưởng sản xuất đường trắng. Tần Văn Tranh vẫn có thể bảo vệ được.
Sau này chuyện Tân gia ở phủ Vạn Khánh bị phanh phui, Cố Vân Đông cũng chỉ muốn muốn ít đồ trong tư khố Tân phủ, cái này cô đã tự mình chọn rồi.
Nghe nói những gì cô chọn chỉ là một vài bản thư họa độc nhất, ánh mắt độc đáo.
Sự việc xảy ra ở khu mỏ núi Cửu Hổ, cũng cần phải bảo mật, không thích hợp để tuyên dương. Dù sao cũng vẫn chưa bắt được người đứng phía sau giật dây, thông cáo ra bên ngoài chỉ sợ sẽ mang đến phiền phức cho Cố gia.
Phần công lao này, đành phải để sau này luận công rồi ban thưởng sau.
Nhưng hôm nay, Cố Vân Đông lại mang đến cho hắn một bất ngờ khác.
Hoàng đế có chút rầu rĩ, công trạng này quá nhiều, không biết phải ban thưởng như thế nào mới thích hợp.
“Để trẫm suy nghĩ một chút, nên ban thưởng cho nàng như thế nào?”
“Không bằng, cho Thiệu Thanh Viễn làm quan?”
Hoàng đế tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi nhìn bộ dạng của Thiệu Thanh Viễn giông muốn làm quan lắm sao?”
Cái này…… Không giống lắm.
Lúc trước Thiệu Thanh Viễn đề xuất biện pháp ngừa bệnh đậu mùa, hắn góp phần công lao lớn cho xã tắc như vậy, hoàng đế đương nhiên muốn ban thưởng.
Chỉ nhìn hành động của Thiệu Thanh Viễn lúc đó, ngoại trừ bạc hoàng thượng phong thưởng cho ở bên ngoài, hắn còn được ban cho chức quan thái ý ở Thái Y Viện.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn cự tuyệt, hăn căn bản không có hứng thú với cái chức danh thái y này.
Nhưng toàn kinh thành đều biết cống hiến to lớn của Thiệu Thanh Viễn, không ban thưởng cho hắn thì không được.
Vì lí do đó, hoàng đế ban cho hắn ngư phù. Thực ra Thiệu Thanh Viễn vẫn xem là quan lại, ra bên ngoài, hắn vẫn có chút quyền lợi trong tay.
Giống như lần đi đón Cố tiểu thúc trước đây, cái ngư phù kia của hắn đã được huyện lệnh địa phương công nhận.
Tương đương với việc lãnh một chức quan nhàn tản mà thôi.
Cho nên hoàng đế phát sầu: “Rõ ràng phu thê bọn họ đều là người có bản lĩnh nhưng lại không màng danh lợi, không muốn vào làm quan trong triều.”
Dịch Tử Lam nghe xong khóe miệng giật giật.
Không màng danh lợi???
Không màng danh lợi chỗ nào chứ? Thanh danh của thiệu Thanh Viễn ở kinh thành còn cao hơn hắn nhiều, còn cả cửa tiệm mới khai trương kia của Cố Vân Đông, đều là nhắm vào kẻ có tiền, thu phí cao đến mất trí đấy có được không?
Hoàng Thượng ngài tỉnh táo chút đi, phu thê bọn họ rõ ràng là không muốn bị quy tắc trói buộc, nhưng lại kiếm đầy bồn đầy chén, kết giao quyền quý, ở trước mặt ngài lại là có tiếng mà không có miếng, bọn họ là người không chịu thiệt dù gì chỉ nửa điểm đó.
Nhưng mà Dịch Tử Lam không dám nói, bây giờ Hoàng thượng đang có ấn tượng rất tốt với phu thể bọn họ.
Bởi vậy hắn vắt óc suy nghĩ một hồi, nói: “Hoàng Thượng, Thiệu Thanh Viễn không muốn làm quan trong triều đình, nhưng không có nghĩa là người nhà bọn họ cũng thế, bệ hạ có thể ban thưởng cho người nhà bọn họ.”
Hoàng đế ngẫm nghĩ: “Đúng vậy, trẫm nghe Tần ái khanh nói, cha con Cố gia đều đọc sách, chuẩn bị thi khoa cử, hơn nữa trong học tập có tiến bộ vượt bậc. Năm nay viện thí thành tích của cha Cố vô cùng khả quan, tương lai nếu muốn tham gia thi hương thi hội cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó……”
Từ đó, Cố Đại Giang ở trước mặt hoàng đế, treo số rồi.
Dịch Tử Lam không nói gì, thậm chí còn có vài phần tán thành.
Ừm, hắn cảm thấy, Cố Vân Đông thông minh, cha cô hẳn là cũng không kém, đến lúc đó giúp Hoàng Thượng cai quản triều đình, đương nhiên là một sự trợ giúp lớn.
Hắn đây là vứt bỏ ân oán cá nhân vì giang sơn xã tắc mà suy xét, lòng có đại nghĩa.
Nhưng ngay sau đó, hoàng đế lại nói nói: “Từ giờ đến lúc thi hương còn hơn một năm nữa. Chuyện cái kính lúp này, vẫn cần phải làm.”
Hắn suy nghĩ một lát, đột nhiên chợt nảy ra một ý, hắn nhìn thái giám bên cạnh nói: “Soạn thánh chỉ.”
Dịch Tử Lam sửng sốt, kinh ngạc nhìn qua.
Đến khi Hoàng Thượng đóng dấu lên thánh chỉ, hắn vẫn còn có chút hoảng hốt.
Hoàng đế giữ lại kính lúp, lúc Dịch Tử Lam rời cung, thánh chỉ vẫn chưa được ban bố, còn chưa phải thời điểm.
Sau khi hắn xuất cung, hoàng đế lập tức gọi người ở Công Bộ đến, yêu cầu bọn họ bắt đầu nghiên cứu cái kính lúp trước mặt.
Quản sự công bộ rất tán thưởng cái kính lúp này, mải miết ngắm nghía có chút không nỡ rời tay. Nghe hoàng đế hạ lệnh, thì hào hứng liên tục gật đầu, cam đoan sẽ tăng giờ làm việc nhanh chóng chế tạo ra.
Cố Vân Đông không biết rằng Dịch Tử Làm và hoàng thượng đang rầu thối ruột vì chuyện ban thưởng cho cô.
Lúc cô và Thiệu Thanh Viễn về đến nhà, trời bỗng dưng đổ tuyết.
Cố Vân Đông mở to mắt nhìn lên bầu trời, con ngươi tỏa sáng lấp lánh.
Đời trước cô từng nhìn thấy tuyết, nhưng tới thế giới này hai năm, lại chưa từng thấy lần nào.
Nghe nói thỉnh thoảng huyện Phượng Khai sẽ có tuyết, chẳng qua là không nhiều lắm mà thôi.
Bây giờ được nhìn thấy tuyết bay lơ lửng ở kinh thành, từng mảng tuyết trắng rơi xuống tới tấp, khiến người ta có cảm giác được đặt mình trong không gian tuyết trắng.
Thiệu Thanh Viễn cài chặt áo choàng của cô lại: “Vào cửa trước đã.”
“Ừm.” Cố Vân Đông nhanh nhẹn bước vào bên trong, đột nhiên cô nói: “Đêm nay chúng ta ăn lẩu đi, tuyết rơi nên ăn một bữa lẩu nóng hổi.”
“Được.”
Đối với yêu cầu của cô, Thiệu Thanh Viễn chưa từng nói không.
Đến khi vào nhà, mấy người Hạ ma ma đều đã về hết.
Cố Vân Đông nói Đồng Thủy Đào chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, còn mình thì rời cái ghế dựa duy nhất ở nhà chính, nướng một chậu than ngồi ngắm tuyết.
Cái ghế dựa này là cô nhờ Bàng thợ mộc làm trước, sau đó mang từ cửa hàng về.
Thiệu Thanh Viễn thấy vậy, chen chúc bước đến.
Hai người chen chúc trên một cái ghế, nhưng lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Mấy người hạ nhân đã quen nhìn dáng vẻ nhão nhão dính dính này của gia và phu nhân. Dù sao cũng đang ở trong nhà mình, các nàng cũng coi như không nhìn thấy.
Cố Vân Đông thoải mái nép mình, tựa đầu vào vai Thiệu Thanh Viễn, nhìn tuyết bên ngoài nói: “Nếu như Vân Thư Vân Khả và Nguyên Trí ở đây, đợi tuyết rơi một một lát nữa, là có thể đắp người tuyết ở trong sân rồi.”
“Sang năm đưa bọn chúng tới đây đi, cha cũng có thể chuẩn bị cho kỳ thi ở kinh thành, đến lúc đó nàng muốn đắp người tuyết hay chơi ném tuyết cũng được.”
Tới kinh thành, đúng là có thể.
Không lâu sau nữa, bệnh của Bạch Chi Ngôn cũng không còn vấn đề gì đáng ngại, lúc đó bọn họ đến phủ Linh Châu trước, lấy được Bạch Mộc Tử, vừa lúc có thể đưa cho cha mẹ.
Giờ đã là tháng 11, tính toán thời gian, thì cũng phải chờ đến đầu xuân sang năm mới được.
Năm nay bọn họ không thể trở lại huyện Phượng Khai ăn tết.
Cố Vân Đông có chút nhớ bọn họ, không biết bây giờ bọn thế nào?
Cô có chút bịn rịn, dựa vào người Thiệu Thanh Viễn.
Không lâu sau, giọng nói của Đồng Thủy Đào ở phòng khách bên kia truyền đến, hình như là nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu ăn rồi.
Cố Vân Đông lôi kéo Thiệu Thanh Viễn hào hứng đi qua.
Trong phòng khách quả nhiên đã vô cùng náo nhiệt, trên bàn cơm bày các món ăn đủ loại màu sắc.